Hệ thống này, ta không cần!—Nguyên Phục không thèm để ý thái độ của gã, nhanh chóng nói:- Trước mang lên một bàn đồ ăn, lại lựa cho ta một phòng yên tĩnh.
Lát ta muốn nghỉ ngơi.Tên tiểu nhị cười khì khì, dạ dạ mấy tiếng rồi chạy đi chuẩn bị.
Giây lát sau một bàn thức ăn đã được mang lên, toàn những món Nguyên Phục chưa thấy bao giờ.
Mùi hương sức mũi, hiển nhiên nguyên liệu chẳng phải phàm tục thông thường.Quán này cũng khá đông khách, trong lúc ngồi ăn hắn có nghe ngóng tin tức xung quanh.Hoá ra, đây là tòa Thiên Đông thành nằm ngoài rìa Đại Uy Hoàng Triều.
Cái này hoàng triều Nguyên Phục từng nghe Đoạn Ngọc Tình nhắc qua, còn tưởng là phàm tục quốc gia.
Nhưng không ngờ được rằng, đấy là là một nước do tu sĩ quản lý.
Phân cấp bậc theo chế độ phong kiến cổ xưa.
Hơn nữa, theo những lời người xung quanh đàm luận, Đại Uy Hoàng Triều thế lực là một trong cửu phái nổi danh nhất.Nghe tới đây, Nguyên Phục không khỏi giật mình, trước nay hắn bôn tẩu ở võ lâm phàm tục chưa bao giờ nghe người ta nhắc tới cái này Hoàng Triều.
Nay bước vào tu chân giới mới mở mang được tầm mắt, quả nhiên thực lực cách biệt hạn chế người ta tầm nhìn.Bây giờ tiện đang rảnh rỗi không có gì làm, Nguyên Phục nảy ra ý định tham quan một phen.
Nghĩ thế, hắn rót một ly linh tửu, cầm qua mời nhóm người đang đàm luận kia, lễ phép nói:- Thiên hạ rộng lớn, gặp được nhau chính là có duyên.
Tại hạ Nguyên Phục, nay đi ngang qua thấy có tửu quán nên vào đây thưởng rượu.
May mắn nghe được các vị huynh đài bàn tán về Đại Uy Hoàng Triều.
Tiểu đệ vốn là người bôn ba tứ xứ, nhưng chưa hề tới đó lần nào.
Phải chăng chư vị có thể vì ta giới thiệu một phen? Bữa cơm này coi như tại hạ mời chư vị để tỏ lòng thành kính.Cái bàn đó ngồi lấy ba người, đều là tu sĩ Trúc Cơ.
Bọn họ thấy Nguyên Phục nói chuyện có đầu có cuối, ôn tồn mà lễ độ, ăn mặc tuy lôi thôi nhưng tướng mạo đoan chánh, cũng không đem bụng đề phòng.
Một người cười nói:- Tiểu huynh đệ khách khí.
Mời ngồi!Nguyên Phục đáp “Ừm” một tiếng, lúc ngồi xuống mới chú ý kỹ ba người, thấy ai nấy độ tuổi đều tầm trung niên.
Người trả lời hắn thì mặc bộ đồ màu xám tro, mắt dài miệng rộng, dưới cằm có một bộ râu để dài.
Hai người còn lại tuy ăn mặc hơi khác một chút nhưng dáng vẻ cũng y xì, hiển nhiên cả ba đều là anh em ruột.Người kia mời Phục ngồi xuống rồi mới giới thiệu:- Huynh đệ nhìn tuổi còn trẻ, ta cũng không khiêm tốn mà nhận một chữ huynh.
Vi huynh họ Trương, tên Tế.
Danh hào không có.Nói rồi chỉ một người ngồi bên mé tả:- Đây là ta nhị đệ, tên Trương Tú.Người tên Trương Tú gật đầu ừ một tiếng coi như chào hỏi.Trương Tế lại chỉ người bên mé hữu, nói:- Đây là ta tam đệ, tên Trương Hợp.Nguyên Phục không dám thất lễ, lần lượt chào hỏi.Chỉ thấy, gã Trương Hợp cười trừ một cái, đáp lễ rồi nói:- Không biết tiểu huynh đệ tu vi là gì? Người xứ nào?Nguyên Phục đáp:- Tiểu đệ tu vi mới chỉ Trúc Cơ, người Đông Minh quốc.Ba người nghe xong đều ồ một tiếng, Trương Tế nói:- Đông Minh quốc là phàm nhân quốc gia.
Cách đây rất xa, tiểu huynh đệ quả thật là bôn ba vạn dặm.Nguyên Phục cười nói:- Tiểu đệ vốn là một võ lâm nhân sĩ phàm tục.
May mắn tìm được công pháp tu hành nên nới bước vào con đường tu tiên.
Ngàn dặm xa xôi tới đây chính là muốn tìm kiếm cơ hội phát triển.Ba người nghe rồi cũng không nghi ngờ gì nữa, Trương Tế vỗ vai hắn một cái cười lớn nói:- Tiểu huynh đệ thật tới đúng dịp.
Ba người bọn ta đang có ý định gia nhập Đại Uy Hoàng Triều đây.Trương Hợp ngồi bên tiếp lời:- Nghe bảo lần này có một cuộc tuyển chọn gia nhập Vệ Hoàng Ty.
Chính là dịp tốt để tán tu như chúng ta lăn lộn.Thấy hắn lơ mơ không hiểu, Trương Tế bèn giải thích:- Vệ Hoàng Ty là cơ cấu thuộc Đại Uy, chuyên môn điều tra án cùng bắt giữ tội phạm, tương tự như quan sai ở phàm tục.
Bất quá đều là án liên quan tới tu sĩ.
Vì thế nên bổng lộc cũng đãi ngộ đều là tài nguyên tu luyện.
Tán tu như chúng ta bên ngoài lăn lộn khổ sở, muốn tiến thêm bước nữa.
Không gia nhập tông phái thiệt khó như lên trời.
Các tông phái chính đạo thì yêu cầu quá khắt khe, tông phái ma đạo thì quá tàn nhẫn.
Quanh đi quẩn lại cũng chỉ có cái này Đại Uy hoàng triều dễ dàng gia nhập nhất.Nguyên Phục bấy giờ mới hiểu, vội chắp tay nói:- Nghe huynh giải thích, tiểu đệ như vén được màn mây thấy ánh mặt trời.
Thẹn vì tu vi đình trệ mãi không tiến, tiểu đệ phải chăng có thể nhập hội.
Cùng mọi người tiến tới tham gia Vệ Hoàng Ty?Trương Tế cười đáp:- Tiểu huynh đệ khách khí quá, gia nhập cùng mà thôi.
Có gì không được? Ba ngày nữa ở phía Đông thành trì có một toà truyền tống trận pháp.
Bốn người chúng ta hẹn gặp nhau ở đó.
Tiến về Đại Uy Hoàng Triều.Nguyên Phục cảm tạ, chia tay ba người rồi mới quay về phòng nghỉ ngơi.
Đợi đúng ba ngày sau thì tập hợp ở phía Đông toà thành.
Trong khoảng thời gian này, hắn cũng chăm chút lại bộ dáng của mình, tiện thể ở quán ven đường tìm mua một thanh trường thương Linh Bảo thay thế.
Người ngoài bây giờ nhìn vào, thấy hắn không khác gì một gã tán tu.Phía Đông toà Thiên Đông thành dựng lấy bốn trụ đá lớn, bao quanh một vòng trận pháp.
Bên dưới mặt đất bày biện gạch đá khắc cổ ngữ, được sắp xếp thành một hình tròn có quy luật.
Nguyên Phục rất nhanh tìm được ba huynh đệ họ Trương.Mấy người chào hỏi nhau xong xuôi thì tiến tới một cái bàn cách đó không xa.
Ở đấy có một người ngồi ghi chép cùng thu phí, bốn người nộp mỗi người hai viên linh thạch.
Bị gã ghi chép kia hỏi cặn kẽ tên họ cùng xuất xứ, sau cùng mới đưa cho mỗi người một tờ giấy.
Bảo rằng phải giữ kỹ, để sang bên kia có người khác kiểm tra.Xong xuôi mọi việc, Nguyên Phục cùng ba người mới bước vào truyền tống trận.Trận pháp giây lát kích hoạt, Nguyên