Hệ thống này, ta không cần!—Đạo thuỷ tiễn kia bắn tới thật nhanh, nhưng Nguyên Phục phản ứng cũng nhanh nhẹn không kém, vội tung người nhảy lên né tránh.
Nào ngờ, thuỷ tiễn giữa đường bất chợt biến đổi, hoá thành một đầu mãng xà trong suốt, giữa không trung vặn vẹo thân hình, há miệng táp về chân hắn.Nguyên Phục lâm nguy không loạn, từ trong túi trữ vật rút ra thường thương, mũi thương rung lên một tiếng như sáo kêu đâm thẳng tới thuỷ mãng.Nghe “Bụp” một tiếng, thuỷ mãng bị chấn động, tia nước bắn tung tóe khắp nơi.
Để lộ lỗ chỗ vô vàn vết thủng.Tống Quân giật mình, bất giác hô lên:- Hảo thương pháp!Dứt lời, gã thân hình cũng theo đó nhảy ra giữa sân.
Ngón trỏ cùng ngón giữa chụm lại, một tia nước truyền ra bị linh lực của y đóng thành một cây băng kiếm.
Chiêu thức này giống hệt dĩ khí hoá kiếm thuật của cao thủ võ lâm, nhưng lại ở một đẳng cấp hoàn toàn khác hẳn.Người mặc huyết bào chợt mở miệng khen:- Huyền Băng Hoá Kiếm! Hay thật, hay thật!Nguyên Phục không biết cái gì là Huyền Băng Hoá Kiếm, nhưng tâm thần không mảy may chủ quan.
Trường thương múa lên một vòng hộ vệ trước mặt, ánh sáng lấp lóe, giữa trời chiều ánh tà cứ như vạn vạn thương ảnh cùng nhau lồng lộn.Tống Quân bên này cũng chẳng kém, kiếm khí cách không bắn ra.
Hàn khí bay tứ tung khắp hậu viện, hoa cỏ không may dính phải đều đóng thành băng.
Nhất thời, toàn bộ sảnh đường ngập tràn trong tuyết trắng.Mặc dù thế, nhưng Tống Quân không giỏi cận thân bác đấu, qua được chục hiệp thì sức đuối hơn, dự là không kiên trì được lâu.
Còn Nguyên Phục hổ hổ sinh phong, đánh không biết mệt.
Bước tới cảnh giới như bọn họ, yếu điểm của binh khí dài ngắn đã không ảnh hưởng quá nhiều.
Bất quá, Nguyên Phục luyện thể con đường, càng đấu pháp kiểu này càng là có lợi cho hắn.Quả nhiên qua tiếp không được vài chiêu, Tống Quân thất thế bị Nguyên Phục đâm trúng một thương vào vai trái.
Keng keng chát chát thêm mấy chiêu, đùi lại thủng thêm một lỗ, máu tươi phun ra thấm trên nền tuyết trắng khiến khung cảnh nơi đây trở nên kỳ dị lạ thường.Tống Quân giận quá hoá cười, quát lớn:- Hay cho Luyện Thể tu! Hay cho thương pháp.
Diệu thật, tuyệt thật…Người mặc huyết bào cùng tam hoàng tử lúc này cũng không ung dung thản nhiên được nữa, đều đứng bật cả dậy.Tống Quân vậy mà thua rồi? Ma đạo cự phách, Thiên Sinh giáo đạo tử, Tống Quân Thiên Lý cứ như vậy thua rồi?Tống Quân vốn là thế hệ trẻ nổi bật của Thiên Sinh Giáo.
Tống Quân nghĩa là tiễn người, Thiên Lý là trăm dặm, Tống Quân Thiên Lý tức là tiễn người trăm dặm.
Sở dĩ được gọi bằng cái tên như thế, là bởi cách đây mấy năm.
Gã từng đóng băng nguyên cả một vùng đất, bán kính dài tới hơn trăm dặm.
Khiến mấy chục vạn sinh mệnh, bất kể người hay yêu, vô cớ chết đi.
Tên hiệu nghe rất lãng tử, nhưng ý tứ trong đó kể tới thật rùng mình.Thiên Sinh giáo quan niệm “Thiên Sinh Vạn Vật, Duy Nhân Tối Linh” chẳng sai, nhưng là người thì cũng chia thấp hèn với cao quý.
Bọn họ coi cái chết của mấy kẻ thấp hèn là lẽ dĩ nhiên, tư tưởng mười phần chủ nghĩa cá nhân.
Nên mới được coi là Ma Đạo!Vốn tưởng rằng với tu vi Kim Đan hậu kỳ, Tống Quân có thể dễ dàng chế trụ Nguyên Phục.
Nhưng tất cả đều nhầm, nếu từ đầu gã không hấp tấp lao vào cận công mà đứng ngoài xả thuật pháp thì cơ may thắng còn nắm tới bốn, năm phần, ở đây gã lựa chọn lại là phương thức chiến đấu Luyện Thể tu sĩ am hiểu nhất.
Bại là lẽ đương nhiên.Miệng ngoài mặc dù khen, Tống Quân khí thế trên người dâng cao, không tiếp tục hơn thua võ nghệ mà lui dần ra xa.
Hai tay nhanh thoăn thoắt bấm niệm pháp chú.
Nhất thời, sau lưng gã đông kết thành từng đạo băng kiếm, hàn khí tỏa ra lạnh buốt khắp sảnh đường.Nguyên Phục biết đối phương chịu khó mà lui, chấp nhận mất mặt mũi để đảo ngược thế công.
Hắn nào dám để gã được như ý?Pháp Thuật của tu sĩ thi triển, được hình thành dựa trên một chuỗi combo.
Hai tay bắt ấn gọi là pháp, miệng niệm chú ngữ gọi là quyết, cả hai thứ diễn ra theo thứ tự, gọi là Pháp Quyết.
Tưởng chừng như quá trình này rườm rà, nhưng lại đơn giản tới không tưởng.
Tu sĩ cấp bậc càng cao thì quá trình diễn ra càng nhanh, Kim Đan tu sĩ dùng Pháp Quyết khoảng thời gian delay còn chưa tới 0,5s.Nhưng chừng ấy cũng đủ cho Nguyên Phục sử một chiêu nhất kích tất sát rồi.Nói thì lâu chứ mọi chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt, khi Tống Quân hai tay bắt xong ấn chú, miệng toan hô lên một tiếng “Phá”.
Bất chợt toàn thân y rùng mình một cái, Tống Quân thầm hô không ổn.
Ánh mắt vội ngó sang, chỉ thấy Nguyên Phục thế đứng hai chân một trước một sau, trường thương cầm bên tay phải hơi chênh chếch, khí thế toàn thân nội liễm.
Tống Quân dự cảm rằng, chỉ cần mình hô lên một tiếng “Phá” thôi.
Trăm cây băng kiếm kia còn chưa kịp bắn ra, thì chắc chắn bụng mình đã thủng một lỗ lớn rồi.Quả nhiên, nam nhân không thể ra quá nhanh!Không thể không thừa nhận, Ma Đạo đệ tử ngày ngày bị kêu đánh đuổi giết, luyện thành một bộ thân kinh bách chiến, lính tính mách bảo chẳng hề sai.
Tống Quân là Ma Tử, nhưng hắn dĩ nhiên vẫn ưa thích một cái còn sống Ma Tử, chết là hết chuyện.Hai bên từ thế công đối công, bây giờ lại chuyển sang so bì lá gan.
Không ai dám trước tiên động thủ.Bất chợt, gã mặc huyết bào kia chảy ra giữa sân cười ha hả rồi nói lớn:- Hai vị đều là người một nhà, chớ khoan động thủ…Nguyên Phục: “...”Tống Quân: “...”Ngươi không nói sớm a……Người mặc huyết bào quay qua Nguyên Phục, niềm nở tự giới thiệu:- Vị sư đệ này phải chăng là Nguyên Phục? Sư huynh Cẩm Vân không kịp chào đón.
Thật có điều thất lễ.Họ Cẩm? Người của Huyết Đạo nhất mạch?Nguyên Phục không biết làm sao y nhận ra