Hệ thống này, ta không cần!—Đám người trong tầng năm vừa thấy Nguyên Phục bận một bộ Cẩm Y Vệ tiến vào liền xôn xao bàn tán.
Vô số ánh mắt, chỉ trỏ đều hướng về Nguyên Phục.
Lần đầu tiên bọn họ thấy có kẻ gan dạ như thế, mặc hẳn quan phục đi thanh lâu coi hát.Nguyên Phục mặc kệ đám người, sau khi bỏ tiền mua chỗ ngồi liền an nhiên như không có gì.
Lý Hiền đi sau thì mặt già đỏ như gấc, chỉ hận không có chỗ nào chui cho đỡ ngượng.Hai người mới ngồi chưa được bao lâu, một gã thanh niên không biết từ đâu đã lần mò tới bắt chuyện.
Người này mặt sáng như sao, chân mày kiếm mi, gã mặc một bộ bạch y, lưng bụng quấn đai đen tuyền.
Dáng vẻ vừa gọn gàng lại mang mấy phần thanh nhã.Nguyên Phục không cảm giác được tu vi người này, nhưng hắn chú ý quan sát.
Thấy tay gã có vết chai sần do sử dụng binh khí, giày dưới chân không dính vết bụi nào, đáy mắt lại ẩn ẩn linh khí.
Hiển nhiên là một cao thủ trong giới tu tiên.Chỉ nghe, y chạy tới bắt chuyện, tự giới thiệu mình tên là Vô Cực Kiếm.Nguyên Phục: “...”Lý Hiền: “...”Nguyên Phục ngạc nhiên, chính là cái tên này nghe có chút quen thuộc.
Còn Lý Hiền ngạc nhiên, chính là Vô Cực Kiếm người này rất rất nổi danh.Kinh ngạc về kinh ngạc, nhưng Nguyên Phục vốn tâm thần bất an từ khi gặp Cẩm Vân tới giờ.
Cũng không muốn bắt chuyện người lạ, đang có ý đuổi đi.
Lý Hiền ngồi cạnh vội phổ cập giáo dục cho hắn:“Đây là trưởng tử của Vô Cực thế gia.
Vô Cực Kiếm là con của Thống soái Vô Cực Huyền.
Thiên phú tu luyện cực cao, được đích thân chưởng môn Lưu Thủy Kiếm Tông tới thu làm đồ đệ.
Danh khí rất cao.”Hóa ra là rồng lộn, Nguyên Phục giả bộ tay bắt mặt mừng, nói:- Hóa ra là Vô Cực công tử.
Tại hạ Nguyên Phục, thật có mắt không tròng, không nhìn thấy thái sơn.
Mong công tử ngài thứ lỗi.Vô Cực Kiếm dường như cũng là một người tính cách nhiệt tình, cười ha hả rồi nói:- Nguyên Phục huynh đệ chớ khách khí, ta gặp phải huynh đệ mặc quan phục đi chơi thanh lâu.
Tính tò mò nổi lên nên tới hỏi chuyện ấy thôi.Nguyên Phục: “???” Cái này Vô Cực kiếm không biết đánh nhau có hay không chí mạng.
Nhưng lời nói chí mạng 100% a.Hắn bèn cười ngượng rồi đáp:- Là tiểu đệ ra đi quá vội, nên không kịp thay quần áo đấy thôi.
Chứ không có ý gì khác.Vô Cực Kiếm à một tiếng, vỗ vai Nguyên Phục cười nói:- Gặp nhau chính là hữu duyên đó vậy, vừa lúc ta đến cũng hết chỗ ngồi.
Huynh đệ có hay không cho ta ké chỗ? Ta có quen biết một số người trong Cẩm Y Vệ, nếu huynh đệ giúp ta lần này.
Khi nào gặp bọn họ ta sẽ nói tốt cho ngươi.
Đảm bảo thăng quan tiến chức nằm trong lòng bàn tay.Nguyên Phục nằm vùng Cẩm Y Vệ nên không dám chối từ, phủi phủi ghế, nói:- Chỗ ngồi mà thôi, cái ghế này rộng rãi đủ năm người chớ nói chi là ba? Công tử cứ tự nhiên.Vô Cực Kiếm không khách khí mà ngồi xuống.
Khi rượu thịt được bày lên, ba người cạn chén, ăn uống rất vui vẻ.
Chợt Vô Cực Kiếm đặt ly rượu xuống, ánh mắt cổ quái liếc Nguyên Phục hỏi:- Ta bây giờ mới nhớ, Nguyên Phục huynh đệ xuất thân Cẩm Y Vệ.
Mà ta nghe cha ta nói, chỗ đó khi gia nhập đều bị… Huynh đệ bị… vẫn có hứng đi thanh lâu?Nói rồi giơ tay ra dáng cái kéo cắt cắt.Nguyên Phục mặt đen như đáy nồi.
Mẹ nó, cái này Vô Cực Kiếm câu nào câu nấy chí mạng 100% a.Hắn khóe môi giật giật, đáp:- Nghe hát mà thôi, cũng không ảnh hưởng!Vô Cực Kiếm “À” một tiếng, lại cúi đầu gắp đồ ăn, cũng không để ý.Nguyên Phục: “...” Hắn thật muốn đi lên đấm cho gã này mấy phát.—Rượu thịt qua được một hồi, Vũ Yên Các tiết mục rốt cuộc liền bắt đầu biểu diễn.
Nhưng sự thật có chút không giống Nguyên Phục đoán trước.
Hắn vốn dĩ không ưa thích chốn phong nguyệt này, dù sao kiếp trước cũng là thanh niên năm tốt, quán bar các thứ cũng chưa từng đi, chớ nói chi là thanh lâu?Hơn nữa, thế giới này nữ nhân xinh thì có xinh, nhưng muốn ở nơi như này mà tìm được mỹ nhân thì khó mà có được.
Vậy nên hắn chỉ mang tâm thái của một gã thám tử, muốn điều tra vụ án Ngũ Hòe.Bất quá khi nghe báo Thanh Vân lên sàn nhảy, Nguyên Phục đã hoàn toàn thừa nhận suy nghĩ của mình thiển cận.Cái này cô nương, ngoài mức xinh đẹp, nếu để miêu tả chỉ có thể diễn đạt bằng mấy câu thơ:“Nàng, đoá tường vi đẹp tuyệt trầnMượt mà kiều diễm tuổi đương xuânTóc huyền óng ả mây lồng nguyệtGót ngọc kiêu kỳ hoa trải chânDáng liễu trang đài tươi sắc thắmTuệ tâm băng tuyết rạng tinh thần.”Chỉ thấy, Thanh Vân được người phía dưới dâng lên một cây đàn, nàng ngồi ngay chính giữa đài mà tấu khúc.
Tiếng nhạc du dương vang lên, kèm theo giọng hát đi vào lòng người.Ca khúc này ngoài ý muốn dễ nghe.
Nguyên Phục vô luận kiếp trước kiếp này đều không phải tín đồ âm nhạc, nhưng là hắn chỉ nghe một lát, liền cảm giác có chút tâm thần thanh thản.Đương nhiên, thưởng thức thì thưởng thức, Nguyên Phục cũng sẽ không biểu hiện quá khích hay gì.
Ai cũng đều yêu thích xinh đẹp, thưởng thức cái hay cái đẹp là con người bản năng, nhưng con người khác với súc vật chính là khống chế được bản năng của mình.Hầu hết những người ngồi trong đây đều một dạng tương tự.Tiết mục rất nhanh qua đi, tiếng vỗ tay ầm ầm vang lên.
Thanh Vân đứng dậy hành lễ với mọi người trong tầng, nhẹ nhàng nói:- Đạ tạ các vị bỏ chút thời gian tới xem tiểu nữ biểu diễn.
Nếu có gì không ưng ý, mong các vị bỏ quá cho.Chỉ nghe một người nói:- Được xem Thanh Vân cô nương ca hát là phúc phận, chứ không có gì là không ưng ý cả.
Chỉ cầu được một lần được trò chuyện riêng cùng cô nương.
Tại hạ sẵn sàng chi mười vạn trung phẩm Linh Thạch.Xung quanh mọi người cùng rần rần hưởng ứng.
Nào là của hiếm vật báu, toàn bộ đem ra chỉ cầu được Thanh Vân tiếp một lần.Nguyên Phục trước khi vào cũng đã nghe nói, tiếp khách ở đây không phải là cùng nhau đấu pháp trên giường.
Mà chỉ là đơn giản tiếp rượu chuyện trò mà