Hệ thống này, ta không cần!—Nguyên Phục bước vào trận pháp, khung cảnh trong này kỳ dị tới lạ thường.
Đưa mắt nhìn xung quanh, khi xác định không có cạm bẫy gì, hắn mới dạo thử một lượt.Đi dọc con phố đẫy rẫy đồ ăn bày biện hai bên, Nguyên Phục càng cảm giác có gì đó là lạ.
Tựa như mọi thứ đều là ảo, nhưng cũng đều là thực.
Thức ăn xếp trên giá gỗ, phát ra mùi thơm mê người.
Khiến bụng hắn kêu réo lên, tưởng chừng như đã nhịn đói từ rất rất lâu rồi.Giây lát đang nghi hoặc thời điểm, Nguyên Phục bỗng thấy từ xa xa có bóng người.
Không do dự, hắn vội chạy đến xem xem.
Thì ngạc nhiên thay, người kia không phải Quỳnh Nga tiên tử thì là ai?Chỉ thấy.
nàng ta bây giờ đang ngồi ở quầy ăn, trước mặt là một đống đĩa thức ăn to tướng.
Quỳnh Nga dùng tay, không ngừng bốc lấy đồ ăn cho vào trong miệng, tướng ăn thô tục vô cùng.
Nhai cũng không thèm nhai, nuốt cái ực xuống bụng.Nguyên Phục thấy kỳ lạ, toan mở miệng hỏi thăm thì bất chợt thần tình trở nên nghiêm túc.
Hắn cảm thấy, mình tựa hồ vừa quên đi cái gì chuyện trọng yếu, nhưng mà nghĩ như thế nào đều nghĩ không ra!Nguyên Phục nhíu mày, nhìn về phía tướng ăn thô tục nữ nhân, luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào.Người này là ai?Tại sao mình lại ở đây?Vào thời khắc này, bụng Nguyên Phục réo lên như đánh trống.
Hắn cảm thấy bây giờ mình đói vô cùng, trong đầu mọi chuyện nghi ngờ đều vứt qua một bên.
Hiện tại, thứ duy nhất mà Nguyên Phục muốn chính là mặc kệ sự đời, được ăn uống thỏa thích.
Nhìn các món ăn thơm nức mũi kia, hắn không kiềm chế được cũng ngồi xuống bên cạnh, lấy riêng cho mình một phần món ăn.Mặc dù không biết vì cái gì, nhưng trong lòng loáng thoáng cảm thấy, mình tốt nhất đừng làm như thế.
Bất quá cơn đói, cơn thèm ăn vẫn cứ quanh quẩn trong đầu Nguyên Phục.Hắn lấy năm phần món ăn, khi sắp động đũa thời điểm bỗng dưng phía sau truyền tới tiếng bước chân.Nguyên Phục ngước đầu nhìn lại, phát hiện người tới quần áo rách tả tơi, máu me bê bết, mặt mày nhem nhuốc, dưới cằm râu dài cháy xém một nửa.
Cảm giác đề phòng trong lòng hắn dâng cao, nhưng suy đi nghĩ lại còn không biết vì sao mình phải đề phòng?Giờ phút này, Tống Quân thần sắc hơi có chút ngẩn ngơ, mình tại sao lại ở đây? Ánh mắt gã đầy nghi hoặc, đánh giá hai người đang ngồi ở quầy hàng trước mặt này.Hắn tới đây, giống như là vì cái gì chuyện trọng yếu phi thường…Bất quá, làm sao đều không nhớ cái gì cả?Nghĩ nghĩ mà không ra, bụng Tống Quân réo lên từng hồi, Cơn đói bất chợt ập đến khiến gã không tài nào kìm được.Nuốt ực một ngụm nước bọt, bất kể thương thế trên người có bao nhiêu nặng.
Tống Quân cũng ngồi vào ghế, lấy mấy đĩa thức ăn rồi gia nhập hội dũng sĩ diệt mồi.Quỳnh Nga tiên tử mặc kệ mọi chuyện xung quanh, vẫn tiếp tục ăn không ngừng.
Dường như không gì có thể ngăn cản nàng ta lấp đầy cái bụng trống rỗng của mình.Nguyên Phục nghi hoặc hồi lâu, rồi cũng chẳng buồn nghĩ thêm, đang định đánh chén món ăn thì bất giác dừng lại.
Nhìn món ăn đầy dầu mỡ trên bàn, hắn không tài nào có thể đưa lên miệng nổi.
Không biết hương vị thế nào, nhưng chỉ thấy cách trình bày thôi cũng đủ làm hắn khó chịu.Dù kiếp trước hay kiếp này, Nguyên Phục đối với ăn uống là cực kỳ khắt khe.
Cứ nhìn danh hiệu ở bảng hệ thống của hắn đó là biết.Cái danh “Bậc Thầy Ẩm Thực” để đó cũng không phải nói suông.Ánh mắt hắn quan sát một lượt, thấy phía trong quầy hàng quả nhiên có chỗ nấu nướng.Thả lại đồ ăn vào quầy, Nguyên Phục đứng dậy đi sâu vào bên trong.
Ở đây đầy đủ dụng cụ từ bếp lò, nồi niêu các thứ…Mặc dù không nhớ tại sao mình lại ở đây, cũng như vì sao bụng đói đến kinh khủng như vậy.
Nhưng trước tiên cứ phải nấu ăn cái đã, chỉ có món ăn do mình nấu hắn mới yên tâm thưởng thức.Nghĩ rồi Nguyên Phục lập tức động thủ, nguyên liệu được sơ chế một cách kỹ càng.Nấu ăn chính là một môn nghệ thuật, còn người đầu bếp chính là một nghệ sĩ.Món ăn chính là tác phẩm, được tạo ra không bằng giấy bút, nó được vẽ trên những món ăn ngon giàu tâm huyết, chỉnh chu từ công thức đến cách bày biện.—Nói tới Quỳnh Nga bị Nguyên Phục ném vào trong trận pháp Ngục Tháp, khi tỉnh lại nàng không thể nhớ được chuyện gì xảy ra.Một loạt câu hỏi không ngừng vang lên trong đầu nàng.Tại sao mình ở trong này? Tại sao mình lại bị thương?...Nàng đưa mắt dò xét dãy phố đầy đồ ăn trước mặt, bỗng nhiên cảm thấy mình tựa hồ quên đi rất nhiều chuyện, nhưng lại làm sao cũng không hồi tưởng nổi.Nhìn các món ăn hấp dẫn kia, Quỳnh Nga bụng réo lên liên hồi kháng nghị, cơn đói thình lình ập đến khiến nàng nhịn không được tiến tới một quầy hàng gần đó.Lấy lại tinh thần, trước ăn cho đỡ đói còn những chuyện quên mất có thể từ từ nhớ ra cũng không muộn.
Từng món ăn đưa vào trong miệng, nàng chọn quầy này cũng chính là bình thường món ăn ưa thích.Ưa thích? Bình thường mình thích là ăn món ăn này?Quỳnh Nga vừa ăn vừa suy nghĩ lan man, không biết từ khi nào dáng ăn thanh nhã của nàng dần dần không còn.
Thay vào đó là dùng tay không ngừng bốc lấy bốc để cho vào miệng, tướng ăn so chết đói còn thảm hơn gấp nhiều lần.Nhưng điều kỳ lạ là càng ăn, Quỳnh Nga lại càng cảm thấy đói.Cho tới khi Nguyên Phục cùng Tống Quân gia nhập cuộc vui, Quỳnh Nga cũng không để ý.Bởi, nàng bây giờ rất rất đói!—Khi Nguyên Phục phá vỡ Tử Mẫu Vô Cực Đảm, Tống Quân may mắn kích phát Thuấn Di Phù trốn thoát khỏi một kiếp.Phù này tốn không ít tiền mới sắm được một trương, vốn dùng để bảo mệnh.
Không ngờ lần này đối mặt với hai kẻ thấp hèn kia mà đã phải sử dụng, không khỏi khiến Tống Quân đau xót trong lòng.Giây lát bước vào trong trận pháp kia thời điểm, hắn