Hệ thống này, ta không cần!—Thiên hạ pháp bảo hay linh bảo, huyền bảo cho dù mạnh yếu thế nào vẫn có tính tương xung, tương khắc.Dị Phong Hỗn Nguyên Bình của Tống Quân chứa Hắc Phong Ma Sát, là thiên địa kỳ vật gió độc.
Đối với Bất Tử Thụ không gây ảnh hưởng bất lợi.
Nhưng gió có thể thổi bật cây, đấy chính là tính tương xung.Tản Thiên Tiễn bị Hắc Phong Ma Sát dẫn dụ, quay ngược lại kích sát Nguyên Phục.
Thế công mãnh liệt vô bì.Nguyên Phục sử Dĩ Khí Ngự Vật, trong cơ thể linh lực gần như khô kiệt.
Mắt thấy bảo bối quay trở lại thì kinh hãi, thốt lên:- Thôi! Lần này chết ta rồi.Tuy nói lời buông xuôi như thế, nhưng hắn thân thể vẫn theo bản năng né đi.
Ngọn Tản Thiên Tiễn vốn được dùng linh lực kích phát.
Nào phải ném đi như ám khí thông thường như lúc trước nữa đâu?Nguyên Phục phản ứng tuy nhanh, nhưng vẫn bị đâm xuyên bắp đùi.
Máu tươi trào ra thấm ướt cả ống quần.
Thế bay ngọn tiễn chưa dừng lại ở đó, đâm sâu vào lòng đất phát ra tiếng nổ rung trời.
Một cái hố sâu hoắm ngay lập tức xuất hiện phía sau lưng Nguyên Phục.
Nhưng hắn không kịp nghĩ ngợi nhiều, bởi Tống Quân đã thi pháp kích xạ thêm mấy thanh băng kiếm bắn tới.Tu sĩ so tài, cái hay ở chỗ trong việc lợi dụng thế mạnh bản thân.
Tống Quân là Luyện Pháp tu sĩ, không giỏi cận chiến, y cũng biết Nguyên Phục một tay thương pháp ghê gớm tuyệt luân.
Nếu tiếp cận gần, cho dù mình có Lĩnh Vực thì phần thắng cũng không lớn.
Cho nên trước khi Băng Phong Thiên Lý hoàn thành, y chỉ dám đứng phía trên thi triển pháp thuật.(Từ nay đổi Luyện Khí tu sĩ sang Luyện Pháp tu sĩ.)Nguyên Phục biết hôm nay đã tới lúc sống chết trước mắt, đâu dám có chút nào sơ sót, lập tức rút thương ra hết sức chống cự.Tâm thế của hắn bây giờ có phần giống với Ngọc Thiên Cuồng.
Tiến không được, lùi cũng chẳng xong.
Chính cái cuồng vọng vô tri khiến hắn rơi vào bước đường này, không trách ai được.Nói thì lâu chứ mọi chuyện diễn ra chỉ trong chớp mắt, Nguyên Phục một hơi đánh ra trăm đường thương pháp.
Băng kiếm của Tống Quân không có cái nào chạm tới hắn một cái góc áo.Nhưng chừng đấy thời gian cũng đủ rồi, Băng Phong Thiên Lý đã bao phủ khắp kết giới.
Nguyên Phục chỉ cảm thấy hô hấp trì trệ, mỗi một cái thở ra hít vào cũng khiến khoang ngực lạnh buốt.Tống Quân đứng trên cao, khoé miệng ngoác ra, cười lớn nói:- Mi hôm nay phải chết ở đây.Nói rồi cũng không thi triển thuật pháp kích sát tiếp, mà dõi mắt quan sát.
Y muốn tận mắt chứng kiến Nguyên Phục sờ sờ bị hóa thành băng điêu.…Đây lại nói về Nguyên Phục, toàn thân đầy sương trắng, sớm đã không nói thành lời.
Chỉ có điều, tu vi bây giờ của hắn đã tới Khí Thôn cảnh.
Nhục thân so với lúc ở bên trong Luyện Ngục đã cường hoành hơn gấp nhiều lần, nên mới chống chọi được lâu như vậy.Hắn cũng đã thử nhiều biện pháp, như mở ra tử địa.
Hay tám cổng Bát Môn Nhập Hoá Diễn Ma Công, thậm chí Huyết Liên Nộ Hỏa cũng đã thử.
Nhưng tất cả đều không có tác dụng.
Khí lạnh này không chỉ đến từ linh lực diễn hoá, mà kèm theo là Dị Hoả.Nguyên Phục suy nghĩ rất nhanh, liệt kê ra tất cả những đồ vật.
Cuối cùng linh thức hắn dừng lại ở chậu máu của Long Kiệt, nằm bên trong túi trữ vật.Long Huyết? Hóa Thần Long Huyết!?…Khi cảm nhận được không khí lạnh, cơ thể con người sẽ tự phản ứng chống lại.
Đấy gọi là phản ứng tự vệ vô thức.
Đối với tu sĩ, phản ứng này nhanh nhạy hơn gấp ngàn lần.Bằng cách chuyển máu tránh xa những bộ phận nhô ra bên ngoài.
Sự co mạch sẽ giúp giới hạn lượng nhiệt của cơ thể thất thoát ra ngoài.Điều Nguyên Phục cần bây giờ, không phải là đối kháng với Hàn Băng lĩnh vực của Tống Quân.
Mà chính là tăng lượng nhiệt bên trong cơ thể, khiến cơ thể không bị chết cóng.Cái này điều kiện, bây giờ chỉ có Long Huyết mới làm được.
Bất quá, cấp bậc Hoá Thần máu nào phải nho nhỏ một tên Khí Cảnh có thể chống đỡ đâu? Hơn nữa, đây còn là máu yêu thú có hay không hấp thu được còn chưa biết.Nguyên Phục tâm lý tính toán, đằng nào cũng con đường chết.
Mình đã từng nói với Lý Công Thăng nếu tiến không được, lùi không xong.
Hà cớ chi không làm lớn một phen, dù có chết cũng không hối hận đã sống kiếp này!Ý nghĩ của hắn vừa xong, trong linh đài một mảnh thanh minh.
Dường như võ đạo chi tâm từ hồi làm võ lâm phàm tục đã mất lại một lần nữa nổi lên.Sở học của Nguyên Phục quá tạp, đạo tâm cũng theo đó mà không thuần.Ngọc Thiên Cuồng mới đầu gặp hắn liền nói điều này.
Long Kiệt trong Tước Long trận cũng có nói qua.
Nhưng lúc đó tình huống, Nguyên Phục không để ý được nhiều như vậy.
Có điều, hiện tại lâm nguy thời khắc, linh đài phát ra cộng hưởng.
Khiến hắn thoáng chút ngây ra.Kẻ dùng thương cũng như người làm tướng, có thể mưu mô xảo quyệt, có thể cùng hung cực ác.
Nhưng một khi đã lựa chọn việc gì thì chỉ có tiến, không thể lùi.Đấy chính là Đạo của kẻ dùng Thương!Luyện Thể tu trên bản chất là thăng hoa của võ học, Nguyên Phục trước đây ở phàm tục lăn lộn học võ chính vì muốn sống sót, muốn thành thiên hạ đệ nhất.Nhưng từ khi tu tiên, mục tiêu của hắn là gì? Tu tiên là vì cái gì?Vì trường sinh? Vì khám phá thế giới?Cũng đúng mà cũng không đúng.
Nếu muốn, hắn còn chui vào mớ hỗn độn này làm cái gì?Nếu không phải bị người xem như quân cờ… Đúng rồi, hắn chán ghét bị khống chế, bị xem như quân cờ.
Kể cả hệ thống này cũng vậy! Đó là cảm giác không phải bản thân ý muốn, không phải điều mà bản thân hướng tới.Nếu các ngươi đã muốn làm người chấp cờ, vậy để quân cờ này cho các ngươi một niềm vui lớn!Từ cảm giác khó chịu, tới sự không cam lòng rồi chuyển biến thành phẫn nộ.
Và cuối cùng lại hoá thành một cỗ ý chí mãnh liệt nảy sinh.Nguyên Phục không giải thích được ý niệm huyền diệu này, trong đầu Trường Không Xuyên Vân Kích bỗng