Hệ thống này, ta không cần!—Đây lại nói về Nguyên Phục, sau khi thắng trận liền rút quân về thành, được Lý Công Thăng niềm nở dẫn theo quan lại ra tới trước cổng mấy dặm đón tiếp.
Nhưng khi y thấy sắc mặt Nguyên Phục trầm như nước, trên tay còn bế thêm một người.Lý Công Thăng tuy hoang phế lâu năm, nhưng cũng hiểu hiện tại không nên lắm lời.Nguyên Phục cũng lười nhác phản ứng y, tâm thần vẫn luôn chú ý tới Đoạn Ngọc Tình.
Trên thân nàng được phủ một tấm áo choàng che khuất đi thương tích.
Nhìn bên ngoài vào không biết là có nặng hay là không.Yêu đan Nguyên Anh bộc phát, dầu cho Luyện Thể cũng ăn không tiêu, chớ nói chi là một tu sĩ mới tấn cấp như Đoạn Ngọc Tình? Pha tự bạo đó khiến nàng nhục thân vỡ tan, Nguyên Anh chịu dư lực bị chấn tới nát nhừ, nếu không phải Nguyên Phục kịp thời cứu chữa thì có khi đã toàn thân hóa thành tro bụi mất rồi.Đoạn Ngọc Tình nằm gục bên bờ vai hắn, hai mắt nhắm chặt nhưng khóe môi vẫn rung rung.
Nguyên Phục nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, trong lòng nảy sinh một loại cảm xúc khó hiểu.
Hắn chưa từng trải qua cảm giác như thế bao giờ, kể cả kiếp này hay kiếp trước.
Một thằng bị hoàn cảnh xô đẩy mà trở thành FA hai kiếp người, làm sao hiểu rõ tình yêu là gì đâu?Hiện tại nếu có cơ hội, hắn muốn hỏi vì sao nàng lại làm thế? Vì cái gì lại cứu hắn?Chẳng lẽ vì khế ước lúc trước?Nếu hắn chết, khế ước này cũng có còn nữa đâu!Nguyên Phục thất thần, cùng theo đám người cứ thế đi về phủ, dọc đường chẳng ai hé răng một lời.Tuy đánh trận có thắng, nhưng cái giá phải trả cũng không hề nhỏ.…Mất một khoảng thời gian để an bài ổn thoả mọi sự vụ, đám người thay phiên nhau truyền linh lực duy trì sinh cơ cho Đoạn Ngọc Tình.
Nhưng sinh mệnh nàng trôi tuột đi như thác lũ, càng níu kéo càng tuột tay.Lúc này Cẩm Vân mới bước lên, thở dài nói:- Đoạn sư muội nhục thân thương tổn quá nặng, Nguyên Anh cũng vỡ nát, sợ kiếp này khó mà qua nổi.
Thật đáng tiếc thay cho một thiên tài ngàn năm hiếm gặp.Nghe những lời của y, Nguyên Phục trong lòng lại càng thêm thương xót.
Hắn khàn khàn giọng, hỏi lại:- Thật không có cách nào khác sao?Cẩm Vân lắc đầu, nói:- Nếu bình thời, chúng ta lập đàn hiệu triệu tiền bối của Ma Cốc tới, thì còn có cơ may cứu chữa.
Nhưng Thiên Địa Đại Kiếp giáng lâm, đại năng không thể tùy ý hạ sơn…Nói tới đây, y dừng lại một chút suy nghĩ, rồi lại bảo:- Thôi thôi, người có cứu cũng cứu không được.
Sư đệ chớ vì thế mà sầu lo.
Thiên Ma Cốc chúng ta cũng không phải là không có người tài năng.
Nếu đám người kia còn dám bén mảng tới, ta tất kêu sư huynh đệ Ma Cốc tới trợ công.
Khi đó có chi mà sợ?Nguyên Phục nghe những lời này không khác gì búa gõ vào tai, trong bụng thầm nổi lên sát khí.
Bất quá được hắn giấu rất kỹ, Cẩm Vân cùng Cẩm Ngân không phát giác ra được.Quan hệ của hắn cùng Đoạn Ngọc Tình mấy người này chưa biết, có thể là bọn họ cho rằng Nguyên Phục đau lòng là vì nàng ta trong lúc nguy cấp cứu hắn một mạng mới nảy sinh lòng thương xót; mà không biết rằng cả hai cùng có tình một đêm.
Dầu chỉ là một đêm, nhưng ấn tượng lúc đó thật khó mà phai mờ.Chỉ nghe Cẩm Vân nói tiếp:- Hai sư người bọn ta trợ giúp sư đệ đại phá địch doanh, trên người hấp thu không ít nghiệp khí.
Cần được tẩy rửa, nếu không sau này tu hành đình trệ.
Thật khó mà tiến thêm bước nữa.Nguyên Phục cố nén phẫn nộ trong lòng, hỏi:- Sư huynh cần thứ gì? Nếu sư đệ có thể làm được, tuyệt không chối từ.Cẩm Vân thản nhiên đáp:- Hai ta cần máu huyết của hài đồng.
Tốt nhất là từ năm tuổi trở xuống.
Số lượng không được ít hơn một ngàn.Những lời y nói tựa như chuyện cỏn con, nhưng lọt vào tai Nguyên Phục chẳng khác nào sấm động giữa trời quang.Quả nhiên, hắn vừa nghe xong khuôn mặt biến sắc, bàn tay nắm chặt đến nỗi móng tay bấm sâu vào da thịt.
Nguyên bản, hắn coi hai người này như là tiền bối một dạng, mà quên một điều rằng: Cẩm Vân cùng Cẩm Ngân đều là đệ tử Ma Đạo, trước nay hành sự phong cách tàn nhẫn vô cùng.
Nguyên Phục tiếp xúc mới chỉ thoáng qua, lại mới được hai người trợ lực nên trong lòng thoáng có chút buông lỏng.Bất quá, bây giờ những lời gã nói mới khiến Nguyên Phục bừng tỉnh.
Quả là, đi với Phật thì mặc áo cà sa, đi với Ma thì mặc áo giấy.
Tránh cũng tránh không được!Nên hiểu, Nguyên Phục từ khi hành tẩu võ lâm phàm tục cho đến khi tiếp xúc với giới tu tiên, giết người cũng có, hành sự tàn nhẫn cũng chẳng thiếu.
Nhưng chưa từng làm chuyện trái với lương tâm bao giờ.Hiện tại, nếu bảo hắn tìm một ngàn hài đồng, giúp Cẩm gia hai huynh đệ.
Đó là chuyện không thể nào làm được!Đó là giới hạn cuối cùng của Nguyên Phục, cũng là đạo tâm của hắn đó vậy!Nguyên Phục cũng từng nảy ra suy nghĩ là Cẩm Vân thử hắn.
Chỉ có điều, dù thật hay giả… hoạ chăng đã quan trọng gì? Cổ nhân có nói, càng hãm sâu vào vũng bùn thì càng khó thoát ra! Bây giờ là thử, thế sau này thành thật thì phải làm sao?Nguyên Phục ngước mặt lên trời, lát sau như quyết định điều gì đó, hắn mới thở dài một hơi, trầm tĩnh nói:- Yêu cầu này, thứ cho ta không đáp ứng!Từ xưng hô “Sư đệ” chuyển sang “Ta” là đủ hiểu Nguyên Phục trong thâm tâm đã nảy ý xa cách.Cẩm Vân làm sao không hiểu, sắc mặt y đanh lại, hai mắt híp thành đường mũi kim, lạnh giọng nói:- Ta cùng sư huynh vất vả hạ sơn phò trợ ngươi.
Vậy mà chút chuyện này cũng không ưng ý? Phải chăng mi muốn phản giáo!Nguyên Phục trên tay không biết từ khi nào xuất hiện cây Điểu Vân Phá Hồn Thương, cười khẩy đáp:- Hừ! Phản thì phản, có chi mà sợ.Đúng vậy, Thiên Địa Đại Kiếp giáng lâm, hiện tại không dứt khoát rời khỏi Thiên Ma Cốc, thì còn đợi tới khi nào!?Lời này không những khiến Cẩm Vân biến sắc, mà cả Cẩm Ngân đứng cạnh bên cũng giật mình chẳng kém.Cẩm Ngân nhíu mày, trầm giọng nói:- Cơm có thể ăn bậy, nhưng nói không thể nói bừa! Sư đệ cẩn thận miệng vạ vào thân.
Lúc đấy có hối cũng chẳng kịp.Nguyên Phục tâm ý đã định, cười nhạt đáp:- Sư huynh dẫn dắt ta vào con đường tu tiên, cũng như thầy ta vậy.
Câu đầu tiên mà sư huynh nói ta vẫn ghi nhớ mãi trong lòng: “Thế giới này kẻ mạnh quyết định tất cả! Thiện ác không phải do lòng người, mà là do cường giả định ra!”.
Bây giờ ta so với sư huynh mạnh, những lời ta nói sư huynh nên tuân theo mới phải.
Đó cũng là cái đạo sinh tồn