Đây lại nói về Ngũ Hòe, sáng ngày hôm sau như thường lệ kiểm binh duyệt tướng.
Mãi không thấy Nguyên Phục hiện thân, trong bụng cả ngờ vội chạy vào doanh trướng xem thử.
Chỉ thấy phòng ốc vắng hoe, Nguyên Phục đã đi tự bao giờ chẳng hay.Ngũ Hòe vừa sợ vừa giận, chợt thấy trên bàn có một phong thư, kèm theo quyển trục nhỏ, cùng một cái bình ngọc phát ra ánh sáng lập lòe.
Y tiến tới cầm lên xem thử, thấy phía trên ghi "Ngũ Hòe thân khải."- Đây là thư Nguyên Phục để lại cho ta?Cầm phong thư trên tay, Ngũ Hòe hơi nhíu mày, rồi cũng không do dự mà bóc ra đọc thử.
Y không sợ Nguyên Phục thiết kế hại mình, dù sao thực lực hai người cách biệt quá lớn, kèm theo đó Nguyên Phục còn nắm giữ hắn một sợi hồn phách đâu.
Muốn giết gã thì dễ lắm, không cần làm tới mức như thế này.
Quả nhiên, trong thư không có gì nguy hiểm.Chỉ thấy, thư ghi rằng:"Tại hạ Nguyên Phục, xuất thân giang hồ lục lâm, vốn là người trong phàm tục.
Không may bị huyết đạo môn nhân Cẩm gia nhìn trúng thu vào ma đạo.
Trong tâm vốn chẳng ưa gì, khốn nỗi Thai Quang hồn phách nằm trong tay bọn chúng.
Đã định ta một kiếp này khó thoát!Nay quả như sở liệu, Cẩm gia hai huynh đệ vì hận ta cự tuyệt dâng hài đồng làm tế phẩm.
Lấy hồn đăng trao cho Bùi Diệp, thiết kế Câu Hồn Thuật giấu trong hung trận.
Nhưng ta há gì sợ bọn chúng?Chỉ tiếc nỗi sự nghiệp chưa thành đã vùi thân nơi đất khách.
Vậy nên ta nhủ ngươi rằng: Chủ công tâm tư còn thiếu, có lòng nhưng sức chẳng đặng.
Ẩn nhẫn mấy năm ô danh mặc người đời phỉ nhổ mà không mất sơ tâm, ấy là có hùng ưng giấu vuốt.
Một khi được người hiền phò tá ắt làm nên đại sự.Trong Ngục Tháp tam đại môn đồ chính đạo nợ hai ta ân tình, ngươi có thể dùng lý đó mà nhờ họ phò trợ.
Cái gọi là tích thủy chi ân không khác gì đó vậy.
Ta còn để lại cho điện hạ một bộ trận đồ, tập hợp thiên hạ kỳ vật, tạo nên Tứ Linh trấn thủ.
Tiên thần vào cũng phải tan xương nát thịt.Lời đến đây đã hết, Ngũ Hòe đọc được nên phải làm theo chớ để sai sót!"Ngũ Hòe đọc xong ngũ vị tạp phần, không nghĩ được Nguyên Phục lại liều như thế.
Hắn vốn cảm nhận được Nguyên Phục đối với Bát Hoàng Tử cũng không phải mười phần trung tâm.
Chắc có lẽ bị ép buộc nên mới có quyết định như thế.
Nhưng khi đọc xong những dòng thư này, hắn trong bụng không khỏi tự hỏi chẳng lẽ Nguyên Phục thay đổi rồi?Vốn là Nguyên Phục trước đây quả thực chọn Bát Hoàng tử là do tình thế.
Nhưng từ khi thức tỉnh đạo của bản thân, hắn đã quyết định rồi.
Lý Công Thăng có lẽ không phải là lựa chọn tốt, nhưng là lựa chọn thích hợp nhất.Thiên Địa Đại Kiếp đã giáng lâm, Hóa Thần lão tổ không thể tùy ý hạ sơn.
Đấy là cơ hội của biết bao nhiêu thiên tài kiệt xuất.
Nguyên Phục không muốn làm con cờ trong tay kẻ khác, hắn muốn biến thiên hạ này đều thành con cờ.Thường nói: Đừng bao giờ cãi nhau với kẻ ngu, bởi hắn sẽ kéo đối thủ xuống cùng một đẳng cấp và chiến thắng bằng kinh nghiệm!Nguyên Phục bây giờ kế hoạch cũng chính là như thế.
Phức tạp nhất kế hoạch, đôi khi chỉ là đơn giản nhất.Lại nói, trong thế giới này tại sao chỉ có từng đó môn phái?Ma tông tứ môn: Thiên Ma Cốc, Lục Ngọc Phá Thiên Tông, Thiên Sinh Giáo, Thần Biến Ngọc Sơn.Chính đạo có: Ngọc Nữ Túy Đỉnh, Thông Thiên Giáo, Lưu Thủy Kiếm Tông, Vạn Dược Sơn.Nhìn nhìn lại các môn phái, rất có cảm giác khác biệt so với các môn phái tiên hiệp mà Nguyên Phục đọc được trong truyện ở kiếp trước.
Mỗi một giáo phái đều có tín ngưỡng của riêng mình, không ai giống ai.
Điểm này khi đọc trong quyển trục miêu tả, hắn đã sớm để ý.
Nên hiểu rằng, Thiên Địa Đại Kiếp cứ cách một khoảng thời gian sẽ lại xuất hiện.
Lúc đấy một môn phái mới sẽ được sinh ra, một môn phái khác sẽ bị mất đi.
Đấy là sự cân bằng của Thiên Địa.Duy chỉ có Đại Uy hoàng triều, tồn tại đã được mấy vạn năm.
Trải qua hàng tá Hoàng Đế, vậy mà vẫn giữ được nguyên lãnh thổ.
Cái gọi là chứng đạo ắt có liên quan tới hoàng triều không sai được.Biết được điểm này, Nguyên Phục có thể biến kẻ đánh cờ thành con cờ, một khi kéo đối phương xuống cùng đẳng cấp với mình.
Lúc đấy, kinh nghiệm sẽ lên ngôi.Kế sách này có điểm liều lĩnh, nhưng hiện tại không liều.
Đợi xuống âm phủ liều thì cũng quá muộn mất rồi…—Tạm bỏ qua những chuyện đấy, nói tới Ngũ Hòe sau khi đọc xong thư liền cầm quyển trục lên coi.
Quả nhiên trong đấy vẽ lại trận đồ, là Tứ Linh Tượng Trận không sai được.Nhưng còn bình ngọc bên cạnh này là sao đây? Trong thư không thấy nhắc tới nó.Ngũ Hòe tò mò thử mở nắp bình ra, một luồng sáng nhạt từ miệng bình bay vút ra.
Nhanh như chớp nhập vào trán gã, Ngũ Hòe ánh mắt co rút lại, toan né tránh nhưng không kịp.
Đợi sợi sáng kia nhập vào mới hoảng hồn choàng tỉnh, giây lát y không khỏi trợn mắt kinh nghi, lầm bầm nói:- Đây… đây là một sợi hồn phách của ta! Nguyên Phục lẽ nào… lẽ nào trả lại cho ta ư!?Trước đây vì không tin tưởng Ngũ Hòe.
Nguyên Phục cùng hắn ký khế ước, kèm theo đó là giữ lấy một sợi hồn U Linh.Chỉ cần Ngũ Hòe có ý nghĩ phản bội, Nguyên Phục có thể thông qua sợi hồn này nhận biết.
Bóp nát U Linh hồn, tức là khiến kẻ đó hồn phách có thiếu, toàn thân như rơi hầm băng.
Đoạt mệnh mà chết tức tưởi.Nay Nguyên Phục thông qua bình ngọc trả lại U Linh hồn, tức là khế ước đã giải trừ.
Ngũ Hòe từ nay trở đi cũng không bị bất kỳ ai khống chế.Nhưng những điều này không khiến Ngũ Hòe vui vẻ chút gì, ngược lại lại khiến y kinh