Đèn trong đại sảnh vụt tắt, chỉ một giây sau, ánh sáng được điều chỉnh lại một cách nhẹ nhàng hơn và giúp cho mọi người có thể nhìn thấy những đoạn video, ghi âm và hình ảnh một cách rõ ràng hơn.
Thời gian chậm lại...
Ánh đèn mờ ảo hắt lên khuôn mặt trắng bệch của Lạc Tinh.
Cô ta nhìn thấy hình ảnh của bản thân trên đó, và thi thoảng lại thấy được ánh mắt khinh thường và đủ loại khác phóng tới.
"Không...!không..."
Lạc Tinh sợ hãi nắm tay Doãn Mặc hòng tìm kiếm sự an ủi, nào ngờ lại bị hắn ta hất ra một cách phũ phàng.
Lạc Tinh thấy như vậy thì càng sợ hãi hơn, cô ta vội vàng tìm mẹ mình để cầu xin sự an ủi và vỗ về yêu chiều như bà ta vẫn thường làm, nhưng lần này thật sự phải để Lạc Tinh cảm nhận được sự thất vọng sâu sắc rồi.
Lạc phu nhân đang giương mắt lên nhìn màn hình, trên khuôn mặt được trang điểm và bảo dưỡng một cách kĩ lưỡng của bà là sự ngơ ngác, ngỡ ngàng và không thể tin được.
Lạc Tinh tiểu thư từng được nhiều người khen hiền dịu nết na cũng chỉ đến thế thôi.
Trên màn hình lớn, khuôn mặt của lạc Tinh được hiện lên một cách xấu xí và kệch cỡm.
Không biết Doãn Quỳnh Chi kiếm từ đâu ra những đoạn video ngắn quay được cảnh Lạc Tinh đang cười vui vẻ vì lừa được Doãn tiểu thư vào tròng.
Trong video, Lạc Tinh nói.
"Con nhỏ Doãn Quỳnh Chi đó đúng là ngu ngốc, vậy mà cũng tin rồi nhượng hết quyền lại cho tao.
Tiểu Hòa, mày thấy chưa, thì ra tiểu thư nhà họ Doãn cũng chỉ có như vậy.
À nói vậy cũng không đúng, con nhỏ đó chỉ là tiểu thư của dòng thứ của Doãn gia, có khi nhà họ Doãn còn không biết có một đứa con gái như vậy tồn tại đấy."
Lạc Tinh càng nói càng khó nghe, nào còn dáng vẻ ngây thơ khi đối diện với mọi người.
"Nếu bị phát hiện hả? Lo gì chứ, con nhỏ đó từ xưa đến nay đều nổi tiếng là đanh đá, danh tiếng của nó nát như vậy thì ai thèm tin con nhỏ đó nói chuyện chứ.
Còn tao thì khác, mày không thấy ai ai cũng tin lời tao nói sao? Tao chỉ cần tỏ ra đáng thương một xíu thôi là bọn họ lập tức nghĩ con nhỏ ấy nói dối rồi dỗ dành tao.
Mày thấy tao giỏi không? Haha, làm bạn với nó được vài tháng thôi là tao đã thấy ngột ngạt lắm rồi, không hiểu tại sao nó có thể sống như vậy đến giờ nhỉ."
Lạc Tinh thấy mẹ đang nhìn mình, ánh mắt của Lạc phu nhân từ thất vọng chuyển sang đờ đẫn, sau đó chuyển thành phẫn nộ cùng không thể tin nổi.
Bà ta coi trọng nhất là mặt mũi, vì tiếng tăm bên ngoài mà bà ta còn có thể từ bỏ cả con ruột, coi Lạc Lạc như một sự sai