Doãn Đình Thâm không nghĩ mọi chuyện lại nhanh gọn như thế.
Doãn Mặc là loại người như thế nào, đương nhiên Doãn tổng đây phải nắm rõ trong lòng bàn tay rồi.
Nhưng Doãn Đình Thâm còn đang rảnh rỗi nên mới muốn chơi đùa với hắn ta một chút, không ngờ được Doãn Mặc lại muốn tìm chết nhanh như thế.
Doãn thiếu gia còn đang bận đấu võ mồm với Lạc Tinh, hắn ta sợ Doãn Đình Thâm sẽ dùng cơ hội này để trừ khử hắn.
Và đúng như những gì Doãn thiếu gia nghĩ, Doãn tổng đã không còn muốn tốn thời gian để chơi đùa với hắn nữa rồi.
Doãn Đình Thâm đã tìm thấy tình yêu đích thực của đời mình, anh nào còn thời gian rảnh để lãng phí trên người mà mình không cảm thấy quan trọng nữa.
Lạc Lạc thấy đây là cơ hội để loại bỏ nam nữ chính, đây là một thời cơ quá tuyệt vời ấy chứ, nhân chứng vật chứng sắp đầy đủ cả rồi, nếu không làm thì còn chờ bao giờ làm nữa?
Lạc tiểu thư giật tay Doãn Đình Thâm, nói với giọng vừa đủ để mọi người quanh đây đều nghe được.
"Nếu Doãn Mặc đã nói không phải anh ta làm thì anh thử cho người tới gara kiểm tra thử xem, nếu không phải là thật thì coi như trả lại công bằng cho anh ta."
Người ngoài nghe đến đây sẽ lập tức nghĩ tới Lạc Lạc còn tình cảm với Doãn Mặc, sau đó muốn Doãn Đình thâm giải cái nồi to đang ụp lên đầu hắn đây.
"Lạc Lạc tốt như vậy mà Doãn Mặc lại bỏ cô ấy rồi theo Lạc Tinh nhỉ."
"Đúng vậy, Doãn Mặc chắc hẳn cũng chẳng ra gì nên mới bỏ mối tình nhiều năm như vậy đi theo một cô gái được cái danh là tiểu thư cành vàng lá ngọc."
"Hừ, cành vàng lá ngọc gì chứ? Rõ ràng là một con rắn độc, Lạc gia nuôi được cô ta như vậy cũng giỏi thật đó."
"Mà nói chứ, nếu như không có những việc đó thì Lạc Lạc và Doãn tổng cũng bỏ lỡ nhau rồi, suy cho cùng cũng là do ông trời sắp đặt, người tốt thì sẽ gặp nhau."
"Đúng đó."
Chỉ có Doãn Mặc thiếu gia lại như bị sét đánh sau khi nghe thấy mấy lời đó.
Không ai ngoài hắn biết rõ hắn đã động tay động chân nhiều đến mức nào.
Hắn đã phải tranh thủ rất nhiều cơ hội, qua mắt rất nhiều người thì mới có thể lập được một kế hoạch thiên y vô phùng đến mức đó.
Nếu việc này bị lộ ra...
Doãn Mặc nghĩ đến đây thôi cũng đủ thấy thảm rồi.
Hắn lập tức muốn ngăn người lại.
"Cha nuôi, không cần đâu.
Mọi người đều không tin con nhỏ này nói lung tung lộn xộn, không cần vì con mà làm phiền tới người khác đâu."
Doãn Đình Thâm suýt thì cười thành tiếng.
"Vậy à?"
"Vâng."
Doãn tổng chẳng buồn nhìn đứa con nuôi thêm phút giây nào nữa, dù sao anh cũng muốn kết thúc luôn trong ngày hôm nay, thế nên Doãn Mặc có muốn chạy cũng chạy không thoát.
"Nhưng vợ tương lai của tôi đã lên tiếng là muốn giúp cậu mất rồi, tôi có muốn không giúp cũng không được."
Chỉ một câu nói của Doãn Đình Thâm cũng đủ