Lạc Lạc bước vào trong một cách bình tĩnh.
Thậm chí Lạc Tinh còn có thể nhìn thấy ý cười thấp thoáng trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.
Nhà họ Lạc không thiếu người đẹp, nhưng người sở hữu được nét đẹp trời phú như Lạc tiểu thư chân chính quả là hiếm có.
Cô không giống bất kì ai trong ngôi nhà này, ngược lại là một đứa con nhầm như Lạc Tinh lại có vài phần giống với Lạc phu nhân.
Cũng vì vậy nên bà ta mới yêu thích Lạc Tinh và ghẻ lạnh con gái ruột đến bây giờ.
Nói đến sắc đẹp của Lạc Lạc, vốn dĩ đây là khuôn mặt thật của cô.
Cô đã bàn bạc qua với hệ thống rồi, mỗi một thế giới đều là chính cô, sẽ không thay đổi khuôn mặt, cũng không đổi họ tên.
Lạc Tinh thấy như vậy thì mím môi vì tức giận.
Vì cái gì? Sao rơi vào trong hoàn cảnh như vậy mà Lạc Lạc vẫn có thể từ tốn để đối mặt.
Hoảng loạn đâu?
Sợ hãi đâu?
Bỗng Lạc Tinh nhớ tới một câu nói, sự giàu có và giáo dục trọn vẹn sẽ nuôi ra một người với khí chất hoàn mỹ.
Nhưng rõ ràng Lạc Lạc phải sống nghèo khổ hơn chục năm nay, tại sao lại có khí chất hơn người ấy cho được?
Lạc Tinh tiểu thư vốn mong có thể nhìn thấy một Lạc Lạc thất thố và mất mặt trước toàn thể mọi người, nhưng nhìn tình hình trước mắt, Lạc Lạc còn chẳng có chút sợ sệt nào.
Chỉ có điều, Lạc Tinh tự an ủi mình, chắc là Lạc Lạc đang cố gồng gánh mà thôi.
Rơi vào hoàn cảnh như vậy, dù có là ai thì cũng không thể tự nhiên như không có gì được.
Nhất định là Lạc Lạc cũng đang hoảng sợ.
Nhà họ Lạc hiện tại đã theo phe cô ả, chỉ cần ả rơi xíu nước mắt, ba mẹ sẽ nghe theo cô ta ngay.
Lạc Tinh bắt đầu thể hiện bản chất trà xanh của mình, thấy Lạc Lạc đi vào, cô ta lập tức giả bộ thương cảm cho chị gái.
"Ba, mẹ, xin hai người đừng tức giận với chị.
Nếu hai người muốn đánh muốn mắng thì cứ đánh mắng con đi.
Chuyện này xảy ra chắc cũng là do nỗi khổ riêng, con đoán rằng chị cũng không mong muốn đâu."
Lạc Tinh quỳ bò xuống trước mặt hai ông bà kia.
Trên khuôn mặt mang theo những nét dễ thương ấy còn đang bận giả bộ đáng thương.
Nghe mấy lời này thì người ta sẽ nghĩ Lạc Tinh là một đứa con gái ngoan ngoãn.
Là tiểu thư giả và có vị trí lúng túng trong căn nhà này, thế nên Lạc Tinh vừa đáng thương lại vừa khiến cho người ta cảm thấy mang tội với cô ta.
Với lại, trông hìng ảnh đối lập giữa hai cô con gái.
Mọi người sẽ chỉ nhận thấy sự ngoan ngoãn của Lạc Tinh và chán ghét Lạc Lạc hơn thôi.
Trông con gái cưng quỳ xuống như vậy, tim gan của Lạc phu nhân lập tức tan nát.
"Ôi, Tiểu Tinh, con làm cái gì vậy hả? Mau đứng lên đi con,