Qủa nhiên ngày hôm sau, câu chuyện về Liêu Lâm Đan đã lan truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Liêu Lâm Đan thân là quận chúa thân phận cao quý vậy mà lại có cách hành xử không khác gì mấy bà hàng tôm hàng cá, không chỉ mắng nhiếc và đánh đập người vô tội, ngay cả khi chuyện đó khiến nhiều người chết và nhiều người bị thương vậy mà nàng ta còn không biết hối cải.
Liêu gia không ngờ được chuyện này lại xảy ra, ngay đêm hôm qua, gia chủ của Liêu gia đã tới phủ Kinh Triệu Doãn để đưa Liêu Lâm Đan về và nhốt trong phủ.
Từ trước đến nay Liêu Lâm Đan luôn muốn gì được đó, nàng ta không nghĩ lần này lại khiến bản thân chịu thiệt thòi.
Khi bị nhốt ở trong phủ, Liêu Lâm Đan đã không ngừng hò hét và đập phá đồ đạc, đến mức Lão thái gia của Liêu gia cũng tức giận đến mức cho Liêu Lâm Đan một cái bạt tai rồi nhốt vào từ đường hối lỗi thì nàng ta mới chịu ngậm miệng và bắt đầu nhận ra tình cảnh thực sự của bản thân.
Lạc Lạc biết được những chuyện này cũng là do con bé Hải Đường truyền tin tới.
Hải Đường rất nhạy những tin tức thế này, cô bé ấy cực kì hào hứng kể chuyện cho Lạc tiểu thư của con bé nghe.
“Tiểu thư, tiểu thư không biết đâu, Liêu Lâm Đan ấy đâm vào rất nhiều người, rất nhiều sạp hàng bán đồ bị phá hủy, thậm chí còn có người chết, lê dân bá tánh bình thường sao chịu được chuyện như vậy, may mà có Vương gia chúng ta đứng ra, Liêu gia chỉ biết ém tin tức xuống.
Nếu không có Vương gia nhà chúng ta giúp đỡ, phát bạc và giúp bá tánh dựng lại sạp hàng thì không biết bao nhiêu hộ đã rơi vào cảnh khó khăn rồi.”
Lạc Lạc bỗng dưng có một cái nhìn khác về Nghiêm Dật trì.
Rõ ràng Nghiêm Dật trì cũng là một người rất tốt, ấy vậy mà lại bị mọi người đồn đại trở thành người lạnh nhạt và khủng bố, thử nghĩ mà xem, rõ ràng nghiêm Dật Trì không liên quan gì đến việc hôm qua, thậm chí còn vì chiếc xe ngựa của Liêu Lâm Đan mà bị thương, ấy vậy mà Nghiêm Dật Trì vẫn đưa tay ra giúp đỡ mọi người.
- ------
Ngày hôm nay, Hoàng Thượng lại phải đau đầu xử lí một đống chính sự, mà chuyện khiến tất cả mọi người đều chú ý và muốn người xử trí trong ngày hôm nay đâu còn chuyện gì khác ngoài việc của Liêu Lâm Đan.
Liêu Lâm Đan ăn nói điên cuồng, nếu không xử thì nhất định sẽ khiến cho uy danh của Hoàng thượng bị giảm sút.
Hoàng Thượng cầm lên một quyển tấu chương buộc tội, ông đau đầu bóp bóp trán, ngay sau đó lại đanh giọng hỏi Liêu đại nhân.
“Liêu khanh, khanh thấy việc này nên làm như thế nào mới tốt?”
Liêu Đông Chính quỳ mọp dưới đất, mồ hôi lạnh trên người ông ta chảy ra ướt đẫm áo, nếu không phải ông nhanh chóng đến Kinh Triệu Doãn đón Liêu Lâm Đan về thì không biết con bé đó còn nói ra những lời kinh thiên động địa như thế nào nữa.
Liêu Đại nhân chỉ hận chưa từng sinh ra đứa con gái đó, trước đây ông ta còn thấy Liêu Lâm Đan là một nữ nhi rất giỏi giang, không chỉ câu được Nghiêm Tuấn Vĩ mà còn được Hoàng thượng ban cho cái danh Dương Lâm quận chúa đâu phải ai cũng có.
Tuy rừng chức vị quận chúa cũng là nhờ mẫu thân đại trưởng công chúa mới có được, nhưng có hề gì, chỉ cần như vậy thôi cũng đủ để nam nhân trong kinh thành tranh Liêu Lâm Đan