Vài ngày sau, bệnh tình của Hoàng thượng càng ngày càng trở nặng.
Lạc Lạc còn nghe được một thông tin nữa chính là Liêu Lâm Đan đã được hứa gả cho một thiếu gia của nhà quan tam phẩm ở Huy châu.
Vị thiếu gia đó nổi danh là ăn chơi trác táng không biết đường hối cải, chưa lấy chính thê đã có đến năm sáu vị thiếp thất cùng hai nhi nữ.
Liêu Lâm Đan bị gả cho người đó đúng là thảm không nỡ nhìn.
Từ một vị quận chúa muốn gì được đó nay lại bị Liêu gia vắt cạn tác dụng.
Không biết Nghiêm Tuấn Vĩ suy nghĩ thế nào mà gã gần như không còn đả động gì tới Liêu Lâm Đan, người từng được gã ta hứa hẹn đủ điều.
Đêm hôm đó.
Trong lúc Lạc Lạc và Nghiêm Dật Trì đang ôm nhau ngủ thì đột nhiên Tĩnh vương gia lại ngồi bật dậy.
“Choang!”
Trong lúc Lạc Lạc còn nửa tỉnh nửa mê, Nghiêm Dật Trì đã kịp lấy chăn bó quanh người cô lại rồi bế bổng cô lên.
Ngay sau đó Lạc Lạc đã hiểu chuyện gì xảy ra.
Có thích khách!
Lạc Lạc nằm trên vai Nghiêm Dật Trì, thấy đao kiếm sáng choang dưới ánh trăng, cô nhận ra thích khách lần này có tới ba người.
Nghiêm Dật Trì tuy vừa phải đối phó ba người đó vừa phải bảo vệ để tránh cô bị thương, trên lưng hắn còn có vết thương hôm nọ ấy vậy mà Nghiêm Dật Trì vẫn đối phó được với chúng một cách dễ dàng.
Tuy vậy Lạc Lạc vẫn thấy Vương gia nhà mình bị đánh hội đồng như thế thì thiệt thòi quá.
Vậy nên cô bèn cao giọng tri hô.
“Có thích khách… mau đến bảo vệ Vương gia… Có thích khách…”
“Ầm!” Chưa đến hai cái chớp mắt sau, cánh cửa bên ngoài đã được mở sập ra.
Ba tên thích khách thấy tình hình không ổn, vừa muốn chạy thì đã bị Nghiêm Dật Trì quật ngã xuống đất không tài nào bò dậy nổi.
Nghiêm Dật Trì dừng tay lại, mọi chuyện sau đó đều giao cho thị vệ trong phủ.
Khỏi cần nghĩ Lạc Lạc cũng biết nguyên nhân của trận áp sát này đến từ đâu.
Hoàng thượng ngã bệnh, quốc gia an nguy, Lục quý phi chưởng sự hậu cung, Thái Hậu đóng cửa ăn chay niệm phật không màng đến tất cả.
Mà Nghiêm Tuấn Vĩ và Nghiêm Dật Trì lại là hai người duy nhất có cơ hội để lên ngôi Hoàng đế, thế nên lần ám sát này không thể không là Nghiêm Tuấn Vĩ được.
Nếu Lạc Lạc có thể nghĩ như vậy thì đương nhiên Nghiêm Dật Trì cũng có thể nghĩ được như thế.
Nhưng sau đó thì…
Nghiêm Dật Trì đột nhiên phát hiện trên thân mình ba tên thích khách này có đặc điểm khác lạ.
“Bọn chúng là người Liêm chứ không phải người của ta.
”
Một câu nói cũng đủ để khiến cho Lạc Lạc phải hoảng sợ.
Người Liêm?
Vậy là Lẫm Liêm vương ra tay chứ không phải Nghiêm Tuấn Vĩ sao?
Lẫm Liêm vương vẫn còn nhởn nhơ trong kinh thành này mà chưa bị ai bắt được?
Không những vậy, những thích khách này vốn do Lẫm Liêm vương phái tới nhưng lại muốn giả trang thành người Đại Tề, hòng khiến cho Nghiêm Dật trì và Nghiêm Tuấn Vĩ nảy ra xích mích.
Nói như vậy…
Sáng hôm sau.
Vì Hoàng thượng bệnh nên các quan không lên triều, Ngọc thừa tướng là người sắp xếp lại những bản tấu và sẽ dâng những bản đặc biệt quan trọng lên cho Hoàng thượng.
Tuy Tề Đế bệnh nặng không dậy nổi nhưng ông vẫn còn khả năng để đưa ra quyết định cuối cùng, ngược lại, nếu có người dám cả gan thay ông quyết định thì ai biết kết quả sẽ như thế nào, rủi nhỡ ông ta thực sự khỏi bệnh, tên kia nhất định sẽ bay đầu.
Vậy là sáng hôm nay Hoàng thượng liền nhận được tin tức Nghiêm Tuấn Vĩ bị Nghiêm Dật Trì ám sát.
Mặt trời mới hé mà Nghiêm Tuấn Vĩ đã hùng hùng hổ hổ lao vào Càn Thanh Cung để khóc lóc kể lể với Hoàng đế khiến cho ông đau