Lạc Lạc không biết tại sao Liêu Lâm Đan có thể đến được đây, thậm chí còn trà trộn được vào phủ Tĩnh vương gia thị vệ ám vệ trùng trùng điệp điệp.
Liêu Lâm Đan vẫn đang điên cuồng gào thét, nàng ta không thể chấp nhận được sự thật là bản thân đã ngã xuống từ cành cao.
Liêu Lâm Đan vốn phải có một cuộc sống yên ả, gả cho một vị vương gia hay một vị quan to hiển quý, ấy vậy mà tất cả đã mất hết, Liêu tiểu thư cho rằng mọi chuyện đều khởi nguồn từ Lạc Lạc, nếu Lạc Lạc không căm ghét nàng ta rồi tố cáo với Tĩnh vương gia thì Tĩnh vương nhất định sẽ không làm to chuyện này lên.
Chỉ cần như vậy, bồi thường thì bồi thường, nàng không cần phải mất hết mặt mũi và phải lấy một tên công tử bột ăn chơi trác táng không có tương lai kia làm phu quân, không những vậy, nếu như thế thì nhà họ Liêu vẫn sẽ coi trọng nàng ta, Khiêm vương sẽ không hắt hủi nàng ta.
“Lạc Lạc, một công chúa mất nước như ngươi và vẫn dám trà trộn làm con dân của Đại Tề ta, không tự thấy bản thân cực kì ghê tởm sao? Không những vậy người còn dám câu dẫn Vương gia của Đại Tề, ngươi dùng gì để câu dẫn ngài ấy, thân thể đã bị nam nhân chơi qua đấy sao? Đúng là việc sau càng khiến người ta ghê tởm hơn việc trước.
”
Lạc Lạc không bị nàng ta khích tướng, vả lại Liêu Lâm Đan đi vào Tĩnh vương phủ có khác gì vào miệng cọp, cô có đủ thời gian để chơi đùa với Liêu tiểu thư này.
“Ghê tởm? Ngươi nói mà không tự biết xem lại mình sao? Bản thân đã bày mưu tính kế để ngủ cùng Nghiêm Tuấn Vĩ rồi mà còn câu dẫn Lẫm Liêm vương, thử hỏi ta và người ai mới là hạng không biết xấu hổ.
”
Liêu Lâm Đan trợn to mắt, không ngờ Lạc Lạc lại biết hết mọi chuyện.
“Ngươi… ngươi… làm sao ngươi biết được? Ngươi dám theo dõi ta?”
“Có gì mà ta không dám.
Hải Đường!”
“Dạ, tiểu thư cho gọi nô tì?”
Hải Đường vừa đi vào đã nhìn thấy vị tiểu thư họ Liêu nổi tiếng trên phố đang nằm rạp dưới đất, không những có mấy vết chân ở trên người mà còn đang bị tiểu thư của nó dẫm mạnh ở dưới đất.
“Tiểu thư… cô ấy…”
“Gọi thị vệ vào rồi áp giải Liêu tiểu thư đi, chờ Vương gia về sẽ xử trí.
”
Hải Đường tự biết thân phận của bản thân nên không dám hỏi nhiều, nhưng con bé lại rất ghét Liêu Lâm Đan kiêu ngạo thành thói, thế nên lúc thị vệ đi vào trói Liêu Lâm Đan rồi gô cổ nàng ta ra ngoài, con bé còn không quên siết dây thừng đang trói Liêu Lâm Đan thật chặt khiến nàng ta kêu oai oái.
“Ta là Dương Lâm quận chúa, mẫu thân ta là trưởng công chúa, các ngươi dám đụng đến ta???”
Liêu Lâm Đan luôn nghĩ mọi chuyện không nên như vậy, nàng ta cảm thấy cuộc đời của bản thân đáng lẽ nên diễn ra một cách rất suôn sẻ mới đúng chứ không phải như hiện tại.
“Bổn quận chúa nhất định sẽ bắt các ngươi phải trả giá, các ngươi cứ chờ đấy!”
“Bộp!”
Thị vệ trong phủ cảm thấy quá ồn ào liền đánh ngất vị Liêu quận chúa chỉ biết la hét này.
Bình thường bọn họ không đối xử