Hành động của Lạc Tinh đúng là không nằm trong dự đoạn của bất kì ai, nhưng mọi chuyện mà vị Lạc tiểu thư giả đó làm đã khiến cho ấn tượng về trà xanh của Lạc tiểu thư chân chính được nâng lên một tầm cao mới.
Đúng là người so với người càng làm cho kẻ khác phải mở mang tầm mắt.
Nếu như có thêm một người khác ở đây, họ nhất định sẽ cười nhạo Lạc Tinh là kẻ biết diễn.
Quả nhiên Lạc Tinh thật biết cách khiến cho người khác phải đồng tình.
Sống ngần ấy năm ở trên đời mà phải diễn đi diễn lại cái nhân cách không thuột về bản thân cũng thật là đáng thương.
Đương nhiên là Lạc Tinh không được đập đầu vào cột nhà như ý nguyện rồi, vì khi cô ta chuẩn bị chạm trán thì đột nhiên có vài cô hầu gái trong nhà xông ra giữ vai cô ta lại.
"Tiểu thư, cô làm gì vậy?"
Giống như một sự sắp đặt sẵn, hoặc giả là do Lạc Tinh là nữ chủ của thế giới nên được ưu ái chăng?
Người làm trong nhà có một số thì không ưa gì Lạc Tinh, một số khác lại coi cô ta như thánh mẫu.
Nhìn thấy Lạc Tinh phải đập đầu tự sát để nhận tội, đám người làm đó đã bắt đầu có suy nghĩ khác về Lạc Lạc.
Họ cho rằng vì Lạc Lạc nên Lạc Tinh mới phải đi đến bước đường này.
"Lạc Lạc tiểu thư, xin cô hãy tha lỗi cho Lạc Tinh tiểu thư đi.
Cô ấy đã biết lỗi của mình rồi..."
Thế giới này vận hành bằng cách xoay quanh nữ chủ, thế nên cũng chẳng lạ gì khi những NPC cứ liên tục chìm đắm trong ánh hào quang giả tạo của Lạc Tinh.
Chỉ có điều, cô đã đến đây rồi thì Lạc Tinh đừng mong diễn trò.
Dù là lý do nào đi chăng nữa thì cũng chẳng phải điều tốt đẹp gì.
Ông bà Lạc thấy vậy thì xót con gái vô cùng, nhất là bà Lạc, bà đúng chuẩn là một người phụ nữ đanh đá, trong nhà, người có tiếng nói nhất là bà ta.
Lạc Lạc đứng đó, nhìn câu chuyện khôi hài trước mắt, cô suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng luôn rồi, Lạc Tinh đúng là giỏi đưa cô đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, thật xuất sắc, cũng thật tuyệt vời.
Lạc Tinh thở hổn hển, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt thánh thiện, cô ta cầm tay Lạc phu nhân, khóc đến mức không lời nào có thể diễn tả.
"Mẹ, tất cả là tại con...!huhu...!mẹ mắng con đi, đánh con đi, đừng đổ lên đầu chị nữa mà..."
Lạc phu nhân nghe vậy thì đau hết cả ruột gan rồi, bà cầm tay con gái cưng rồi quát mắng Lạc Lạc đang đứng đó.
"Lạc Lạc! Con nghe thấy gì chưa? Con còn muốn làm khổ em gái con đến bao giờ nữa?"
Nói thật, nếu không phải là đầu óc của bà Lạc có vấn đề thì là cả thế giới này có vấn đề rồi, chứ lấy đâu ra người có thể phát biểu ra câu thiếu nghĩ đến mức đố.
Lạc Lạc cũng phải bôi phục độ bạch liên của em gái giả thân yêu đây.
"Mẹ...!mẹ nói