Thế giới này luôn xoay quanh nữ chủ và nam chủ là điều mà Lạc Lạc vẫn luôn biết.
Và chính sự xuất hiện của Lạc Lạc cũng là để cho sự chênh lệch giữ nam nữ chủ và người thường được cân bằng lại.
Lạc Lạc đứng nhìn một màn anh anh em em này mà ê hết cả răng.
Doãn Mặc đúng là có đầy đủ phẩm chất của một tra nam chính hiệu, còn Lạc Tinh, nhìn cô ta nép trong lòng Doãn thiếu gia để kể khổ là cũng biết thế nào rồi.
Mà người ngoài luôn là một yếu tố tác nhân khác khiến cho câu chuyện được thành công một cách tuyệt đối.
Giống như lúc này vậy.
"Đúng vậy, càng nói tôi lại càng thấy khổ cho Lạc Tinh.
Rõ ràng là tiểu thư cành vàng lá ngọc mười mấy năm, đột nhiên lại có một người xông vào cướp hết tất cả, nghĩ thôi đã thấy tội rồi."
"Nếu tôi phải chịu cảnh như vậy, nhất định tôi sẽ không qua nổi."
Lạc Lạc càng nghe càng thấy thế giới này thiên vị cho Lạc Tinh quá nhiều.
Thiên vị đến mức mà chỉ cần để phụ họa cho hoàn cảnh này vài câu mà cũng ban cho cô ta mấy người qua đường mất não.
Tại sao bọn họ không nghĩ đến chuyện nguyên chủ vốn dĩ là tiểu thư của Lạc gia chân chính lại lưu lạc sống cảnh nghèo khổ bao nhiêu năm mới được đón về.
Còn Lạc Tinh vốn chỉ là một con tu hú chiếm tổ chim khách, vinh hoa phú quý và đến cả cái danh tiểu thư của Lạc gia cũng chẳng liên quan gì đến cô ta mà cô ta vẫn được hưởng ngần ấy năm.
Đúng là chuyện nực cười.
Lạc Lạc nhướng mi, đối với khí thế của Doãn Mặc cũng chẳng e sợ.
"Tôi bắt nạt cô ta? Doãn Mặc, anh nói xuông vậy thì là tôi bắt nạt cô ta thật sao? Anh có bằng chứng không?"
Doãn thiếu gia nhìn thấy Lạc Tinh ôm chầm lấy mình cùng với hai tay run nhẹ và đôi mắt đỏ hoe là đã không chịu được rồi, hắn nào còn thời gian để nghĩ ra được cái bằng chứng mà Lạc Lạc muốn.
"Bằng chứng? Chứ không phải cô đang bắt nạt em ấy sao?"
Lạc tiểu thư thấy tên đàn ông chó chết này càng nói lại càng ngang ngược.
"Từ đầu đến cuối tôi chưa nói một câu nào với cô ta cả, là do cô ta nhìn thấy anh rồi rơi nước mắt.
Nếu tính như vậy thì Doãn thiếu gia đây mới là người bắt nạt Lạc Tinh đấy chứ nhỉ..."
Giọng Lạc Lạc vốn đã rất hay, lúc cô lên giọng và kéo dài ra thì càng khiến cho người ta bị chìm đắm trong đó không tìm thấy lối về.
Lạc Tinh vốn đang nằm trong vòng tay của Doãn thiếu gia, sau khi nghe vậy thì vội vã giải thích.
"Chị...!sao chị có thể nói như vậy được...!em chỉ là không kìm lòng được...!nên mới..."
Lạc Tinh càng nói càng nhỏ, càng nói lại càng thể hiện bản thân vừa bất lực vừa đáng thương.
Nếu như Doãn Mặc đủ tỉnh táo thì đương nhiên sẽ không rơi vào tròng của Lạc Tinh rồi.
Chỉ có điều Doãn Mặc là một tên ngốc nghếch