Ở nơi khác!
Cố Hàn đang ở bên một cô gái, nhưng đó không phải là Hạ Vi mà lại là cô bạn thân cùng bàn của cô ta, Á Nhi.
"Anh Hàn, chiều nay nhà Hạ Vi mở tiệc cũng có mời em, em cứ nghĩ anh đang ở với Hạ Vi rồi chứ?" Á Nhi giọng điệu hờn dỗi nhìn Cố Hàn.
"Em làm sao vậy? Anh ở đây với em, em không vui sao?"
"Người ta vui chứ, nhưng cũng có chút ghen tỵ, thời gian ở bên em quá ít, anh cũng biết em cũng sẽ tủi thân mà" Á Nhi nũng nịu nói.
" Hôm nay anh có việc cho em làm đây?"
Cố Hàn đưa tới trước mắt Á Nhi một lọ thủy tinh nhỏ, cô ta khó hiểu nhìn hắn ta:" Cái này là gì vậy anh?"
"Em không cần biết đâu, chỉ cần em đổ một ít vào nước trong lọ thuốc này vào ly nước của Hạ Vi là được, chuyện sau đó cứ để anh lo" Cố Hàn vuốt v e sống lưng của Á Nhi.
Cô ta nắm chặt lọ thủy tinh trong tay, cô ta thầm nghĩ đây là do Hạ Vi đáng phải nhận, cô ta không có gì phải áy náy cả.
Bạch Nguyệt sau khi được Cố Trạch Dương đưa lại về nhà cũng đã 4h chiều, bữa tiệc sẽ diễn lúc 7h tối, nên cô đi thẳng lên phòng đánh một giấc.
"Túc chủ, cô hãy xem cái này"
"Chuyện gì vậy?" Bạch Nguyệt ngồi trên nệm, nhận lấy hình ảnh hiện trên màn hình ảo của hệ thống đưa cho cô.
Nó chính là cuộc nói chuyện của Cố Hàn và Á Nhi, Bạch Nguyệt cũng không mấy ngạc nhiên khi thấy điều này, hắn đã không thể lợi dụng cô thì chắc chắn hắn sẽ lợi dụng người khác.
Chỉ là không hiểu Hạ Vi đối xử rất tốt với Á Nhi nhưng bây giờ thì sao Á Nhi lại hận Hạ Vi như vậy, đúng là lòng người khó đoán, bạn đối tốt với họ chưa chắc họ sẽ đối xử tốt lại với bạn.
"Chuyển đoạn video đó vào điện thoại của ta đi, nó sẽ là món quà tuyệt vời dành cho Cố Hàn đấy"
"Đã rõ" Mèo con xoay tròn nhận lệnh, sau vài phút điện thoại của cô cũng nhận hết đoạn video lúc nãy.
7h tối!
Bạch Nguyệt cùng Hạ Vi đồng thời bước ra ngoài, ba mẹ Bạch sớm đã ra ngoài sảnh tiếp đón khách khứa, quà của cô cũng sớm chất thành núi ở bàn để quà tặng.
Hạ Vi nhìn thấy trong lòng khó chịu không thôi, cô ta nghĩ nếu cô ta không bị thất lạc vậy có phải tất cả mọi thứ hôm nay điều thuộc về cô ta.
Bên phía công ty của Bạch Nguyệt, giám đốc điều hành cũng ghé, mọi người điều gọi người đó là Lâm tổng, ai cũng cố gắng lôi kéo quen hệ với người này.
Lâm tổng chỉ cười chào hỏi, nhưng mắt thì không ngừng tìm kiếm bóng dáng của Bạch Nguyệt, khi hai ánh mắt chạm nhau, cô và Lâm tổng chỉ khẽ gật đầu thay lời chào.
Lâm tổng nhiệt tình chào hỏi ba mẹ Bạch, anh t cười nói:"Con gái của cô chú thật rất tuyệt vời, tuổi còn nhỏ nhưng tài không đợi tuổi làm tôi rất nể phục.
"
Mọi người xung quanh nghe Lâm tổng khen như thế thì không khỏi bàn tán xôn xao, Ba mẹ Bạch thì hơi ngạc nhiên nhìn hắn.
"Lâm tổng đây là người đầu tiên thấy được