"A Nguyệt gả cho anh được không?"
Bạch Nguyệt dời ánh mắt từ chiếc nhẫn sang nhìn Cố Trạch Dương, cô cười đùa nói:"Anh thừa cơ hội quá đó, nhưng ai bảo em lại yêu anh chứ, em đồng ý.
"
Cố Trạch Dương hôn lên môi cô, ôm chặt lấy cô vui sướng, ngày hôm qua cô đã sớm là của hắn rồi, vĩnh viễn là của hắn.
Hắn cũng biết điều chỉ là hôn cô, sau đó ôm cô cùng nhau dùng bữa, hai người cùng nhau đi dạo một lúc gần chập tối hắn liền trả cô về nhà.
Hắn thật sự không nỡ rời xa cô, nhìn cô bước vào trong nhà, hắn liền hạ quyết tâm ngày mai liền đi gặp ba mẹ cô nói chuyện đám cưới.
Phải mau rước cô về nhà với mình, nghĩ thôi hắn đã cảm thấy hạnh phúc hơn bao giờ hết.
Còn Bạch Nguyệt, sau khi trở về phòng cô liền nói chuyện với hệ thống:"Ta phải đi ngay bây giờ sao?"
"Đúng vậy túc chủ, thời gian đã lố gần 1 ngày, đây đã là sự nhân nhượng nhất của tổng bộ dành cho cô rồi.
"
"Được, tạm biệt anh, Cố Trạch Dương.
"Bạch Nguyệt nhấn tay lên chiếc vòng.
Cố Trạch Dương đang rất vui vẻ chợt tim nhói lên đau đớn đến nổi hắn cảm thấy khó thở,ánh mắt chợt nhìn đến chiếc vòng trên tay mình đang loáng lên ánh sáng.
Hắn dừng xe bên lề đường một khắc, nhanh chóng trước mắt hắn rơi vào trạng thái tối đen, đợi đến lúc hắn tỉnh lại đầu óc có chút khó hiểu nhìn xung quang.
Hắn không hiểu sao trái tim hắn lại đau đến thế, hắn cũng không biết mình đang đi đâu, nhưng đâu đó trong tiềm thức của hắn nhắc nhở hắn rằng hắn đã quên đi một thức gì đó rất quan trọng, hắn cố gắng hít thở đều để đề xuống cơn đau trong lòng, sau đó liền lái xe về nhà.
Bạch Nguyệt trở lại không gian, cô đưa mắt dõi theo Cố Trạch Dương trên màn hình lớn, nhìn hắn từ từ quên mất cô, nước mắt trong vô thức của cô chảy dài.
Bạch Nguyệt muốn chắc chắn đạo cụ xoá ký ức kia hoạt động tốt, nên cô vẫn theo dõi thế giới kia trong ba ngày, nhìn mọi người đã quên mất cô là ai, ba mẹ Bạch cũng vậy, trong lòng cô cũng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.
Đúng lúc cô chuẩn kết thúc, thì cảnh tượng cô không muốn thấy nhất lại xảy ra, Cố Trạch Dương nhớ ra cô và đang không ngừng tìm kiếm cô.
"A Miêu ngươi giải thích đi chứ?"
"Túc chủ! Trước giờ đạo cụ bên trong cửa hàng thời không chưa bao giờ sảy ra lỗi, chỉ có thể giải thích tinh thần lực của Cố Trạch Dương này quá mạnh mà thôi.
"
"Không được! Ta phải trở lại thế giới đó, A Miêu! "
Bạch Nguyệt đau đớn nhìn Cố Trạch Dương trong màn hình.
Hắn gần như sắp phát điên khi chẳng còn ai nhớ tới cô, kể cả ba mẹ Bạch.
"Cưỡng chế xoá cảm tình của túc chủ! " Hệ thống mèo con lên tiếng.
Bạch Nguyệt nhanh chóng chìm vào làn khói sương mờ, đến lúc tỉnh lại, cô nhìn Cố Trạch Dương trong màn hình cũng không còn cảm giác gì nữa.
"Hoàn thành nhiệm vụ cấp SSS, chúc mừng túc chủ lãnh nhận 30000 điểm tích phân.
Khấu trừ đi 30000 điểm đạo cụ xoá ký ức.
Điểm tích phân hiện tại 2016871.
Xin túc chủ tiếp tục cố gắng.
"
Bạch Nguyệt nhìn xuống chiếc vòng trên tay bên trái cũng như chiếc nhẫn trên ngón áp út bên phải, liền tháo ra, cô lục tìm một chiếc hôm gỗ cẩn thận bỏ vào.
Cố Trạch Dương cô sẽ nhớ kỹ con người này mãi mãi dù chẳng còn chút tình cảm nào, hệ thống mèo con nhìn hành động của cô cũng không cản trở,