Sáng hôm sau!
Nhóm 5 người bắt đầu hành động, Hạ Viêm luôn trầm mặt không nói chuyện, chỉ yên ổn đi bên cạnh Bạch Nguyệt.
Do hắn đã biết bản thân là thây ma Vương, nên hôm nay mọi người tới khu B, không hề gặp một cái thây ma nào quá cấp độ 1.
Bạch Nguyệt từ trong đầu thây ma lấy ra một viên tinh hạch màu sắc nhỏ.
Vì là thây ma cấp thấp nên cũng chỉ được như vậy thôi.
Thây ma cấp độ càng cao thì độ tình khiết của tinh hạch càng cao, với lại tinh hạch sẽ có màu theo dị năng chúng có, kẻ cả người dị năng cũng có, nhưng của dị năng giả thì nằm ở phần đan điền thay vì nằm ở đầu như thây ma.
Sông từ nhìn viên đá trên Bạch Nguyệt tò mò hỏi:"Cái đó là gì vậy?"
"Chính là tinh hạch đấy, cái này có thể giúp dị năng giả nâng cấp dị năng.
" Bạch Nguyệt quăng viên tinh hạch cho Sông Từ.
"Làm sao cô biết được điều này.
"
"Tôi rất thích đọc truyện liên quan đến mạt thế, nên chuyện này tôi không lạ gì, anh cứ thử đi, mà đừng có ngu ngốc bỏ vào miệng đấy.
" Bạch Nguyệt không nhìn Sông Từ, lấy nước từ trong ba lô ra rửa tay, Sông Từ nhìn mà tiếc đứt ruột.
Những người khác nghe cô nói thế, cũng nhanh chóng thu thập tinh hạch,Bạch Nguyệt nhìn ba người tranh nhau thu thập mà buồn cười.
"Chị có cần không, em sẽ kiếm chị viên tinh hạch đẹp hơn.
" Hạ Viêm trầm ấm cất lời.
"Không cần, không phải chị đã có em rồi sao.
" Bạch Nguyệt như thật như đùa nói với Hạ Viêm.
Thì lời đó của của cô cũng không phải vô căn cứ, ở cạnh mình có một cái thây ma Vương bảo vệ, cần gì lo lắng nữa chứ, quan trọng nhất vẫn là hắn nấu ăn rất ngon.
Hạ Viêm ánh mắt âm trầm nhìn cô, trong lòng hắn đang rất rối bời, hắn muốn cô biết thân phận của mình, nhưng lại sợ cô biết được sẽ bỏ hắn mà đi, một mớ hỗn độn suy nghĩ ấy làm tâm hắn không thể nào yên ổn được.
Bạch Nguyệt cảm nhận được cảm xúc thất thường của hắn liền nhỏ giọng nói:"Dù ngươi là thứ gì, người cũng được, thây ma cũng không sao, ta cũng không bỏ rơi ngươi đâu.
"
"Chị, đây là! " Hạ Viêm kinh ngạc nhìn cô.
Bạch Nguyệt bẹo má hắn cười nói:" Ta biết hết đấy nhóc con.
"
Hạ Viêm bị Bạch Nguyệt thân mật béo má, mặt có chút hồng nhưng cũng không né tránh bàn tay của cô, nhỏ giọng nói:"Chị biết khi nào?"
"Từ lúc chúng ta lần đầu gặp nhau đấy.
"
Hạ Viêm trong lòng như vỡ oà, hắn thật sự muốn ôm lấy cô, nhưng nhìn lại bản thân làm như vậy thì không hợp tình hợp lý lắm, chỉ đành dùng ánh mắt ôn nhu nhìn cô.
Cảnh tưởng đó vào mắt Chính Hào làm hắn càng chướng mắt hơn, trong vô thức hắn rơi vào ký ức của hắn và Bạch Nguyệt, bọn họ đã từng hạnh phúc như vậy.
Sông Từ phóng dị năng tới sau lưng Chính Hào, mới khiến hắn hồi thần nhìn lại.
Sông Từ lo lắng lên tiếng:"Chính Hào, cậu lơ đãng gì vậy?"
"Cảm ơn cậu! "Chính Hào hơi nhìn con thây ma lúc nãy, vẫn là ngồi xuống tìm nhặt tinh hạch không quan tâm hai người nhàn rỗi kia nữa.
Gần chạp tối, nhóm 5 người cũng trở về.
Nguyệt Nga sốt ruột đứng chờ ở cổng.
Thấy Chính Hào bước vào, cô ta liền chạy tới kiểm tra một lượt, thấy Bạch Nguyệt đi cách xa hắn cô ta cũng yên tâm.
Trở về phòng, Chính Hào liền đưa cho Nguyệt Nga xem tinh hạch hắn vừa thu thập được, Nguyệt Nga giả vờ bất ngờ nói:"Đây là thứ gì vậy?"
"Đây là tinh hạch trong đầu thây ma, nó có thể nâng cấp dị năng của chúng ta, nhưng anh không biết phải làm thế nào!"
"Anh thử nắm chặt nó trong lòng bàn tay, rồi nhắm mắt cảm nhận nó xem, biết đâu có thể hấp thụ nó bằng cách đó.
" Nguyệt Nga giả