Hạ Thiên dừng cuộc nói chuyện với Lưu Chính… lạnh lùng nhìn căn phòng cách phòng hắn vài ba phòng.
Lưu Chính cười tươi: không hổ là cháu trai ta… rất tốt.. mau giúp ta…
Nàng chỉ cười không nói gì, trong lòng thầm nghĩ: đúng là con trai của ta... giởi lắm...
Hạ Thiên: ”200 000 vạn…”
Lưu Chính chẳng thèm ra giá nữa… có cháu trai hắn, con trai của lâu chủ biểu muội của hắn ở đây… hắn cần làm gì nữa.
Cung Nhiệm: “300 000 vạn…”
Hạ Thiên: “400 000 vạn…”
Cung Nhiệm: “500 000 vạn…”
Hạ Thiên: “600 000 vạn…”
Cung Nhiệm tức giận: “Người lớn tại sao dành đồ của trẻ con chứ… 700 000 vạn…”
Hạ Thiên thản nhiên nói: “Nhường trẻ con không có nghĩa nhường món đồ mình thích… 800 000 vạn…”
Lưu Chính nhìn nàng: “Nhu Nhi… cứ để thế này liệu có ổn không”
Nàng cảm giác lát nữa sẽ có chuyện:
“Thu nhi… lập tức đi giải tán tất cả mọi người… không được để vị khách tầng một nào còn ở đây cả…”
Tầng hai chỉ có duy nhất 3 phòng có người là chính căn phòng này, căn phòng mà Hạ Thiện đang ở và phòng mà Cung Nhiễm đang ở…
Thu Nhi lập tức đi ngay… chỉ vài phút sau tất cả người ở tầng một được đưa ra ngoài hết…
Cung Nhiệm: “Ngài đi mua món đồ do mộ nữ nhân khác làm… không sợ vương phi của ngài nghĩ gì sao… 900 000 vạn..”
Hạ Thiên: “hai việc này không liên quan… đây là sở thích, nàng ta không có quyền xen vào… với cả… cũng chẳng có cái gì cả… món đồ ta thích ta sẽ lấy tuyệt không nhường cho ai.. dù là dùng thủ đoạn gì ta cũng phải có được thứ ta muốn… 1 000 000 vạn…”
Cung Nhiệm: “Ngài có thể dùng mọi thủ đoạn để đạt được thứ bản thân ngài muốn?…..”
Hạ Thiên không do dự trả lời: “Đúng…”
Cung Nhiệm: “Kể cả việc từ bỏ tình yêu, vị thanh mai trúc mã của mình… để cưới một người có ích cho mình, có thể giúp sức cho mình….”
Giọng Cung Nhiệm rất run… giống như đang kìm chế gì đó.
Lưu chính và nàng run một cái: sao Tiểu Nhiệm lại biết chuyện này…
Hạ Thiên dừng lại như đang suy nghĩ gì đó… giọng u buồn nói: “Nàng… nàng phản bội…”
Cung Nhiệm hét lớn:
“Là ngươi thất hứa… trước khi xuất chinh ngươi đã hứa điều gì… ngươi có nhớ không…”
Hạ