Thu Nhi nức nở nhìn cô nói:
“Cha và mẹ em đều là những người có tiếng trên giang hồ… nhà em có một cuộc sồng rất hạnh phúc và ấm no… nhưng rồi một ngày, cái ngày em vừa trò mười tuổi… mẹ em với cha em chở về nhà với vết thương trồng chất trên người… mẹ của em giấu em ở trong mật thất để không ai tìm được em… sau đó thì một đám người xông vào nhà em… họ giết giết cha mẹ của em… rồi em lưu lạc khắp nơi… cuối cùng gặp được tiểu thư… người thu nhận em cho em một mái nhà… em từng nghĩ sẽ buông bỏ hận thù đi theo người suốt đời… nhưng lần đầu tiên nhìn cùng người đến phủ của hắn… nhìn thấy hắn… hạ Thiên, khuôn mặt dù có chết em cũng không quên được… khuôn mặt của cái người dẫn đầu đến giết cha mẹ em…”
Nàng thở dài, ôm thu Nhi vào lòng an ủi:
“Không sao rồi…”
---- Khoảng cách thần chưởng-----
Tại Phủ Cung hầu phủ.
Nàng nhìn Cung Nhiệm chơi đùa mà nhíu mày…
Nguyệt Cửu: Hệ THống… thuốc mà Sở Ngọc mang đến không có vẫn đề gì chứ…
[...] thuốc đó không có độc, cũng không có hại cho sức khỏe… nhưng…
Nguyệt Cửu: Nhưng gì??…
[...] thuốc không có độc… nhưng thuốc đó mà uống vào khi cơ thể có độc có thể khiến độc mạnh gấp nhiều lần… nhưng dù có khám thế nào cũng không ra…
Nàng giật mình:
“Thu Nhi, Tiểu Nhiệm… lại đây…”
Cung Nhiệm đang