Ngoại truyện Hạ Thiên.
.
.
.
.
.
"KHÔNG..."
"Nhu Nhi.. Nhu nhi muội mau tỉnh lại đi...đừng có doạ ta... Đừng có doạ ta mà... Ta cầu xin muội ta cầu xin muội Nhu Nhi... Mau mở mắt ra đi..."
Hạ Thiên bước vào cửa điện đã nhìn thấy Cung Nhu mà hắn ngày đêm mong nhớ đang nằm trong vũng máu.
Hạ Thiên liều mạng chạy vào trong điện, ôm chặt Cung Nhu vào lòng mà gào thét.
"Là giả, là giả... Tất cả đều là giả.Muội không sao hết phải không, muội chỉ đang đùa ta thôi đúng không Nhu nhi... Muội chỉ giận ta lên mới giả bộ như vậy thôi đúng không, ta sai rồi, ta sai rồi mà ta xin lỗi ta xin lỗi mà, năm xưa là do ta muốn tương lai của chúng ta sẽ đầy tốt đẹp, muội có thể hưởng mọi vinh hoa và thứ quý giá nhất trên đời nên ta mới ra mới lỡ ước, vì không muốn muội lo lắng lên ta chưa tùng hồi âm cho muội..."
"Muội chẳng phải nói chờ ta sao... Muội chẳng phải nói chờ ta về rồi trả những thứ ta thiếu muội và Tiểu Nhiệm sao... Ta đã trở về rồi đây, ta đã về rồi đây, muội mau mở mắt ra đi mà... Ta về rồi... Ta về rồi..."
Hạ Thiên gào khóc trong tuyệt vọng không ngừng gọi thiếu nữ đang nằm ở trong lòng, nhưng thiếu nữ hoàn toàn không có động tĩnh gì cả
Toàn thân thiếu nữ đều là máu, khuôn mặt có chút trắng bệch, đôi mắt nhắm nghiền... Phất phảng như thiếu nữ chỉ đang ngủ mà thôi, chỉ là mệt mỏi quá lên muốn nghỉ ngơi mà thôi... Thiếu nữ thật sự ngủ, thật sự ngủ nhưng mà là ngủ mãi mãi, sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa... Một giấc ngủ vĩnh hằng...
___________-_____________
Tang lễ của Cung Nhu rất nhanh chóng được tổ chức.
Nàng được hậu tán với nghi lễ trang trọng và cao quý nhất.
Đoạn đường cuối cùng của nàng, nàng chuẩn bị được vào hoàng lăng, theo luật người đưa thái hậu đến nới an nghỉ cuối cùng là hoàng để.
Lưu Chính dừng lại, đôi mắt nhắm lại:
"Ta có chút mệt... nhiếp Chính vương ngươi làm đi... Tiễn muội ấy con đường cuối này..."
Triều thần lập tức phản đối, một số lão thần thì im lặng không ủng hộ mà cũng không phản đối.
Không nghe triều thần nói, lưu Chính trực tiếp quay người đi.
Hạ Thiên cúi đầu:
"Thần tuân lệnh..."
Vào Hoàng lăng.
Hạ Thiên ra lệnh:
"Lúi ra ngoại đi... Ta ra sau..."
Đám người nhìn nhau không biết lên làm như thế nào.
Hạ Thiên nhìn bọn chúng:
"Không nghe thấy gì sao..."
Đám người lập tức nối đuôi nhau ra ngoài không giám ở lại.
Tất cả đã ra ngoài Hạ Thiên không trụ được nữa mà gục xuống đất gào khóc.
Nhiều năm sau.
Hoàng Cung.
Lưu Chính nhìn thiếu niên mặc hoàng bào trước mặt:
"Thế nào quen rồi chứ..."
Thiếu niên liếc Lưu Chính một cái rồi tiếp tục vùi đầu vào đống tấu chương:
"Thái thượng hoàng không phải đang cùng Thu hoàng thái hậu đi tiêu dao thiên hạ sao? Sao lại trở lại rồi?..."
Lưu