" À Ta trúng độc, không thể sống Được bao nhiêu. Nên ta cũng muốn cứu nhiều người.” cô diễn như thế này cảm thấy không quen nhung vì hảo cảm cô bắt buộc phải tự tẩy não mình.Giúp họ có cuộc sống tốt hơn.Ta muốn tới Cữu Châu.. Nơi đó quanh năm Hoa nở. Đồ ăn mĩ vị... Những ngày còn lại được ở đó,còn gì vui hơn nữa?”
Phó Thần, bị Lời nói của cô làm cho chấn động. Một cô nương tốt đẹp dịu dàng hồn nhiên như vậy, cư nhiên lại trúng độc sắp Chết?
"Di Hi tiểu thư, có thể để cho tại hạ xem mạch không? Biết đâu? Tại hạ có thể giải độc cho cô nương?”
Nguyệt cửu nhẹ lắc đầu từ chối bắt mạch:
" Phiền huynh lo lắng rồi. Ta là bách độc.. Của tây vực. Độc này không có thuốc giải..Nên Phó Thần Huynh,
không cần lo lắng cho ta, huynh điều dưỡng tốt bản thân đi.”
ngọc nhi và Mị nhi ở bên ngoài nghe thấy thì cúi đầu bi thương.
Nói rồi, Nguyệt Cửu bước xuống xe ngựa. để mặc kệ Phó Thần vẫn đang còn ngây ngóc bên trong.
Ăn xong bữa tối, Nguyệt Cửu, Ngọc Nhi và Mị Nhi bước vào trong xe ngựa. Thì Phó Thần muốn bước xuống ý muốn nhường chỗ cho ba người ngủ.
Nguyệt Cửu:” Phó Thần Huynh không cần phải xuống. Huynh đang bị thương cứ nằm ở đây đi.”
Phó Thần:” Như vậy không được? Di Hi cô nương sẽ nghĩ ngơi ở đâu?”
Nguyệt Cửu:”Ở đây...”
hai người kia cùng gật đầu.
mắt Phó Thần trợn tròn! Miệng muốn nói... Không nên lời.
"tuy xe…xe ngựa rất …rộng Nhưng...nam nữ thụ thụ bất tương thân... Ta vẫn là Nê... N….”
Chưa kịp nói xong, thì Nguyệt Cửu kéo rèm che lại một nữa xe ngựa. Chia cắt thành hai không gian vì xe ngựa không nhỏ nên không phải là khá lớn mà là rất lớn... Giọng cô nhẹ nhàng đáp lại.
" Như vậy là ổn cả thôi. Phó Thần Huynh không cần xuống nữa Thời gian không còn sớm. Nên nghĩ ngơi ngày mai là tới Cữu Châu rồi.
Nói rồi Nguyệt Cửu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ở bên rèm bên kia, Phó Thần làm sao mà ngủ cho được. Chỉ cần hắn suy nghĩ vén rèm lên, sẽ thấy cô nương dịu dàng như nước đang an an ổn ổn ngủ kia.
Trong tâm hắn không khỏi xoay vòng vòng. Đây là lần đầu tiên, hắn gần nữ nhân tới như vậy..
Suy nghĩ lúc lâu, tới đau não. Phó Thần Chìm vào giấc ngủ khi nào không hay biết.
Xe phu thấy họ thân thiết như vậy. Ông chỉ đoán họ người là huynh muội gì đó Mà thôi. Nên ông cũng lười hỏi.
-------------------------------
rốt cuộc ngày thứ năm cũng đến được Cữu Châu. Hai người Ngọc Nhi và Mị Nhi do ở trong