Có học sinh nghe cô nói không kìm được mà sụt soạt mũi, có người thì dơ tay lên gạt nước mắt,…
Cô không nghe được ai trả lời thì lên tiếng hỏi lại:”các có làm tôi thất vọng không? Nói cho tôi nghe xem nào…”
Tất cả đồng thanh lớn tiếng:
”dạ, không chúng em sẽ không làm cô thất vọng ạ!”
trong lời nói chứa sự bi thương không thể diễn tả được.
Nước mắt của cô cũng không kìm được mà rơi xuống:”tốt, tốt…các em nói được thì phải làm được đấy, không được nuốt lời đâu đấy…”
Có nữ sinh không kìm được mà khóc thành tiếng. rồi đồng loạt mọi người đều khóc thành tiếng. cố Nam bình thường mạnh mẽ cũng không kiềm được nước mắt.
Cô gạt đi nước mắt, cười nói:”sao lại khóc thế chứ, vui lên đi các em tốt nghiệp rồi, phải vui lên đi sao lại khóc trong ngày vui thế này chứ…”
Học sinh sếp thành một hàng ngay ngắn nắm tay nhau, cùng nhau cúi người xuống đồng thanh nói lớn:” chúng em cảm ơn cô, cảm ơn cô đã dìu dắt chúng em những năm qua, cảm ơn cô đã đồng hành cùng chúng em trên con đường này chúng em biết ơn cô vô vùng và …và chúng em yêu cô….”
Nói đến câu cuối mọi người không kiềm được mà khóc lớn thành tiếng.
Nước mắt cô chảy ra:”được rồi…cô cũng cảm ơn các em đã đồng hành cùng cô tuy ngắn nhưng lại rất là ý nghĩa…cảm ơn các em.”
Dư Tần thấy cô súc động thành thế này thì nhắc nhở:”giai nhi dừng súc động quá…”
Cô gật đầu với Dư