Anh có vẻ hơi buồn xoa đầu cô dịu dàng nói:
“không sao Tiểu Vi đừng buồn mà, anh sẽ đến thăm em, đừng có lo mà.”.
Cô ngửng đầu đáng thương mà nhìn anh:
“anh nói thật sao Phong ca ca.”
Anh gật đầu nói:
“ ừm, anh nói là sự thật, Tiểu Vi yên tâm anh sẽ đến thăm em không thì em có thể đến đây bất cứ lúc nào."
Đám thuộc hạ: con mẹ nó, hình như mắt ta có vấn đề…. Đây là điện hạ lạnh lùng cao quý, băng sơn ngàn năm của chúng tôi sao…phải không vậy…hay điện hạ của chúng ta bị kẻ nào đánh tráo mất rồi… người đâu mau đi tìm điện hạ về đi...
Cô khóc một lúc thật lâu rồi mới chịu lên đi xe, lên xe cô vẫn một mặt nước mắt đáng thương lưu luyến mà nhìn anh, sau khi của xe đóng lại hẳn khuôn mặt cô chở lên băng lãnh .
Đám thuộc hạ: lật mặt còn nhanh hơn cả lật bánh tráng… quả nhiên …cao thủ… bái phục... bái phục...
Cô nhìn Tư Phúc một chút rồi quay người nhìn ra cửa sổ lạnh lùng mà ra lệnh :
“đến lăng mộ của cha, mẹ.”
Tư Phúc:
“vâng, thuộc hạ đã hiểu.”
Đến nơi Tư Phúc xuống xe đích thân mở của xe cho