Cô kéo anh vào vườn, chỗ bàn trà đã được chuẩn bị sẵn.
Cô đẩy anh ngồi xuống ghế, bắt đầu rót trà cho anh.
Anh chỉ cười cười không nói gì.
Đúng lúc này thì Nam Ngải Nhĩ và Duy á “ vô tình ” đi ngang qua.
Thấy cô bưng nước rót trà cho Dị Phong gần như điên lên.
Trong lòng Nam Ngải Nhĩ: con mẹ nó ngươi lại dám để con gái bảo bối của ta bưng trà rót nước cho ngươi… bảo bối là viên minh châu trên tay bọn ta mà ngươi dám sai bảo như người hầu… con mẹ nó ngươi đáng chết.
Trong lòng Duy Á: bảo bối của ta, con gái yêu của… con bé chính là 10 ngón tay không dính thủy… bọn ta con chưa từng cho con bé bưng trà cho bọn ta vậy mà… vậy mà ngươi lại dám bắt bảo bối đi bưng nước, rót trà cho ngươi.
Nguyệt Cửu để ý thấy hai người đi vào lập tức cười nói:
“ cha mẹ hai người đến.”
Nam Ngải Nhĩ và Duy Á nghe giọng cô thì hồi thần lại, đi đến.
Nam Ngải Nhĩ lạnh lùng nhìn Dị Phong nói:
“ cậu chính là Dị Phong?, thật là cảm ơn cậu vì đã cứu Tiểu Vi con gái bảo bối của chúng tôi.”
Miệng thì nói cảm ơn nhưng trong mắt toàn sự ghét bỏ.
Duy Á cười nhẹ, giọng lạnh nhạt nhìn hắn nói:
“ đúng vậy thật là cảm ơn cậu đã cứu Tiểu Vi con tôi, cảm ơn rất nhiều.”
Anh ôn hòa nói:
“ không có gì ạ, đây là việc nên làm.”
Anh có cảm giác không đúng lắm anh cứ cảm thấy hai người trước mặt đang ghét anh và muốn anh biến mất ngay lập tức nhỉ…