Cô thật sự vô ngữ với tên đạo diễn kiêm lão bạn thân “ già đầu” này của cô…
Cô mất kiên nhẫn:
“ được rồi…. được rồi… bắt đầu quay đi, không nói nhảm nữa…”
Tom gật đầu với cô rồi quay sang nhân viên nói lớn:
“ được rồi… mọi người chuẩn bị đi, chúng ta chuẩn bị quay… ”
Rồi Tom lại nhìn sang chỗ Diệp Ngư lạnh lùng uy nghiêm không có chút gì giống tên điên, tên khùng khi vừa nói chuyện với cô.
“ Diệp Ngư lát cô sẽ diễn cùng với Nhiên… nhớ kỹ biểu hiện cho tốt vào.”
Diệp Ngư gật đầu:
“ vâng, đạo diễn…”
Rồi cô cùng Diệp Ngư đi vào vị trí.
“ cảnh 22 lần 1 diễn.”
Khuôn mặt đang ôn hòa dễ gần của cô vừa nghe diễn lập tức biến thành khuôn mặt lạnh lùng, tràn đầy quyền lực mà nhìn Diệp Ngư lạnh giọng nói:
“ tôi đã bảo bao nhiêu lần với cô rồi, tại sao cô vẫn làm sai, hả ?”
Diệp Ngư nghe cô nói lấp tức run người vì sợ:
“ tôi… tôi…”
Cô nhìn Diệp Ngư với đôi mắt càng lạnh hơn:
“ trả lời tôi… cô điếc à, hay coi lời của tôi chỉ là gió thổi qua tai cô. ”
Diệp Ngư sợ hãi đến mức quên lời, chỉ biết đứng đó run rẩy, không nói gì.
Đạo diễn Tom thấy thấy Diệp Ngư không diễn gì cả mà chỉ đứng đó như người mất hồn thì tức giận hô to:
“CẮT… dừng… dừng…”
Tom chạy ra chỗ Diệp Ngư mắng to:
“cô làm gì đấy, mặt thì cứng đơ, lời thoại có mấy câu đơn giản