Trở lại không gian màu trắng, hệ thống đang định nói về nhiệm vụ lần này...... thì nghe thấy tiếng Nguyệt Cửu.
Nguyệt Cửu ngã xuống sàn, mặt mày trắng bệch:
"Hệ thống .... ta đau quá... Ngực trái của ta đau quá...."
Hắc hóa thành một cậu bé hơn 10 tuổi, lập tức xuất hiện bên cạnh Nguyệt Cửu.
Hắc lo lắng: "Chủ nhân... người sao vậy..."
Nguyệt cửu đau đớn mà trả lời Hắc: "Ta đau... ngực trái ta đau.... như bị ngàn vạn mũi tên đâm vậy...."
[...] Cửu Cửu đợi một chút ...
~~~ Đang thanh trừ cảm xúc~~~ tinh, thanh trừ cảm xúc thành công~~~~
[...]Cửu cửu sao rồi.....
Nguyệt Cửu vẫn ôm ngực trái, khó khăn nói:
"Đau.... nói vẫn đau....
Hắc: "Ni... mau làm gì đi... chủ nhân sắp không chịu được rồi...
Hắc vừa dứt lời liền có một con mèo trắng xuất hiện.
Ni: "Ta biết rồi...."
Quay sang Nguyệt cửu: "Cửu Cửu chờ chút..."
Rồi biến mất.
-------------- khoảng cách thần chưởng------------
Ni đến một nơi, trước mặt có một tảng đá lớn khắc 'Vọng Ước Lâu', xa xa thì thấy một ngôi nhà theo phong cách cổ trang.
Ni đi vào căn nhà đó.
Bên trong có một nữ tử mặc trang phục cổ trang màu đỏ, khuôn mặt xinh đẹp như thiên tiên, khiến chúng sinh phải gào thét.
Không ai khác ......chính là ..... Ngạn .....
Ngạn: "Chào mừng đến với vọng ước lâu... ta là lâu chủ của Vọng Ước Lâu, tên .....Ngạn. Ngạn trong hoa bỉ ngạn...."
Ni: "Ngươi có thuốc khiến người ta quên đi tình cảm.... chặt đứt tình cảm không..."
Ngạn yêu mị nhìn Ni một cái :
"Có... chỗ của ta... cái gì cũng có.... nhưng muốn lấy được... thì.... cái giá không nhỏ đâu..."
Ni lạnh lùng, không để ý nói: "Nói đi... muốn gì..."
Ngạn nhếch môi lên, nụ cười khiến người ta điên đảo thần hồn:
" Sòng phẳng... ta rất thích.... ta muốn ... một phần nhỏ sức mạnh .... của chủ nhân ngươi..."
Ánh mắt Ni sắc như dao nhìn về phía Ngạn.
Ngạn cũng không yếu thế mà nhìn lại:
"Đừng nhìn ta như thế chứ... ta sẽ sợ đó...."
Cái mặt mèo của Ni thể hiện: Người biết sợ sao...
Ngạn nhún vai: " Được rồi... được rồi.... ta chỉ cần một chút xíu mà thôi... không làm hại gì đến Tiểu Điện Hạ của ngươi đâu.... ta chỉ muốn nghi cứu chút về các ngươi mà thôi...."
(Ngạn: Sao ta giám động vào chứ.... bây giờ mấy chục chương mới được xuất hiện một lần... mẹ tác của ta mà điên lên... thì sau này chẳng còn cơ hội mà xuất