Hệ Thống Ông Trùm Xã Hội Đen

Anh Không Nói Đạo Lí


trước sau

Diệp Hoa kêu lên một tiếng, thấy Diệp Linh không đáp lại, hắn hơi nhíu mày, cánh tay lần nữa gõ lên cửa.

“Tiểu Linh, mở cửa cho anh”

“…”

Âm thanh truyền đi, nhưng tiếp theo hồi âm cũng đều không có.

Diệp Hoa sắc mặt không được tốt, hắn tiếp tục nói.

“Tiểu Linh anh có mua mấy món em thích này…”

Thật lâu sau đó, người bên trong phòng vẫn không lên tiếng, đến lúc dường như Diệp Hoa bắt đầu mất kiên nhẫn, hắn vừa định mạnh mẽ xông vào thì cánh cửa bỗng nhiên mở ra.

Diệp Linh hít thở dồn dập, trên gương mặt xinh xắn có vẻ hơi tức giận, một thân váy ngủ trắng nhìn qua có vẻ mệt mỏi nhưng không giấu đi được khí chất thanh tao, càng khiến người nào đó vì cô mà mất bình tĩnh.

Diệp Hoa còn chưa kịp phản ứng, Diệp Linh đã nhanh chóng đoạt lấy túi xách anh đang cầm rồi nhanh chóng xoay người muốn đóng chặt cửa.

Nhưng cánh tay của Diệp Linh liền bị Diệp Hoa siết lại, hắn áp chặt cô vào cửa.

Gương mặt hắn anh tuấn nhưng trước sau bình tĩnh, lạnh nhạt. Trải qua trận kích tình kịch liệt, hắn dường như vô cùng thỏa mãn chứ không tìm thấy một chút dấu hiệu mệt mỏi nào cả.

Hắn chỉ đứng đó chứ không tiến thêm bước nào nữa. Thậm chí hắn không nói một câu, chỉ lạnh lùng nhìn chăm chú vào vẻ mặt tiều tụy của Diệp Linh, ánh mắt mơ hồ không hề có chút tức giận.

Diệp Linh ngẩng đầu trừng mắt với Diệp Hoa, gằn từng tiếng nói: “Mau buông em ra!”

Trên mặt Diệp Hoa như bao phủ một màn sương ảo, hàn ý lại càng tăng thêm.

Diệp Hoa chăm chú nhìn cô, lạnh nhạt nói: “Mấy thứ em cầm còn quan trọng hơn anh sao?”

Diệp Linh còn chưa rõ ý của anh, cô ngây người cánh tay không khỏi tự siết chặt túi xách.

Một lúc sau, cô mới hiểu ra, sau đó giương đôi mắt nhìn anh nói: “Đúng vậy! Chí ít nó còn không biết cưỡng bức như ai đó”

Nghe vậy, Diệp Hoa liền cảm thấy chột dạ, cánh tay cũng dần buông lỏng.

“Còn giận anh sao?”

Diệp linh cánh tay đặt lên ngực, cô dùng hết toàn lực muốn đẩy Diệp Hoa ra: “Anh thả em ra, em không muốn để ý đến anh!” Sau đó anh mắt không khỏi len lét nhìn lên anh, muốn xem sắc mặt của anh. Nhưng bất ngờ anh lại không hề tức giận mà trái lại còn nhếch miệng lên cười.

“Anh cười cái gì, em còn giận anh đấy”

Diệp Hoa không hề tức giận, khóe miệng nhếch lên đầy ẩn ý, bàn tay thon dài duỗi ra cố trụ trên đỉnh đầu cô mang theo hơi lạnh lẽo, con ngươi chăm chú nhìn vào khuôn mặt tinh tế của cô “Nhận quà hối lộ rồi mà vẫn còn giận anh sao?”

Diệp Linh sững người, gương mặt hơi ửng hồng, cô đem túi xách trả lại cho anh.

“Trả anh đấy, ai thèm nhận đồ của anh chứ” Diệp Linh nói vậy nhưng ánh mắt luyến tiếc lại bán rẻ cô.

Thấy vậy, đáy mắt của Diệp Hoa hiện rõ ý cười, hắn lạnh giọng bá đạo nói.

“Đồ đã nhận thì không được trả”

Diệp Linh ngẩng đầu, ánh mắt to tròn đối diện với anh, cô run rẩy giọng nói có vài phần đè nén: “Anh…anh không nói đạo lí!”

Diệp Hoa ánh mắt vô ý nhìn đến gối ôm của cô, chiếc gối đã sớm không biết khi nào đã thẫm đấm một mảnh nước mắt, hiển nhiên là bé con lưu lại.

Trái tim đột nhiên co lại, hệt như có một bàn tay vô hình mạnh mẽ bóp chặt nó…

Chưa có người nào khiến Diệp Hoa có thể hối hận như vậy, trầm ngâm giây lát thật khó khăn phun ra một câu.


“Xin lỗi…”

Câu nói vừa thốt ra, căn phòng lập tức trở lên im bặt.

Đến ngay cả Diệp Hoa cũng không khỏi cảm thấy kì lạ, từ khi nào chỉ vì một người gái mà hắn hết từ lần này đến lần khác dùng đến hai từ mà hắn tưởng chừng cả đời này đều không thể nói ra vậy…

Hiển nhiên để một người cao ngạo có thể nói ra hai từ này, Diệp Linh liền trở lên mềm lòng, cô liền biết điều cũng không còn làm khó anh nữa nhưng miệng nhỏ lại nói ra một câu trái với lương tâm.

“Hừ, ai thèm chấp nhận lời xin lỗi của anh chứ…”

Nhìn thấy dáng vẻ bối rối của cô, Diệp Hoa trong lòng cười một tiếng.

Bé con của hắn, vẫn y hệt trước kia, tuy rằng bên ngoài có chút ngạo kiều nhưng dưới đáy lòng lại hết sức lương thiện cùng mềm lòng.

Diệp Linh ngẩng đầu một cái, phát hiện Diệp Hoa đang mỉm người nhìn mình, nhất thời thẹn quá hoá giận, đem người Diệp Hoa đẩy ra: "Suốt ngày chỉ biết cười! Đừng cho là em sẽ tha thứ anh, về sau em cũng sẽ không để ý đến anh!"

Diệp Linh nói xong, cô liền đóng chặt cửa chỉ để lại Diệp Hoa đang ngây ngốc đứng bên ngoài.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Diệp Hoa cầm lên, nhìn thoáng qua dãy số trên màn hình thì khóe môi dần dần thu liễm, một lúc lâu sau mới bắt máy.

Khi cô bắt điện thoại thì ở đầu bên kia đã vang lên tiếng nói trầm thấp của một người đàn ông, nghe qua thì không thể đoán được tuổi tác của người đó. Diệp Hoa lạnh giọng nói.

“Giải quyết xong rồi sao?”

“Xong rồi lão đại, tất cả sòng bạc đều có người của chúng ta trà trộn”

“Nhưng lão đại có chắc phía bên kia họ sẽ xuất hiện không?” Hắc Mang nghi hoặc nói.

Diệp Hoa nói ra một câu, ngữ khí có vẻ cường điệu: “Chắc chắn, mọi việc mày cứ làm theo tao sắp xếp”

Bên kia Hắc Mang nghe thấy vậy thì rõ ràng than nhẹ một tiếng: “Đám người này đi đến đâu cũng rất phô trương, căn bản chúng ta không cần phải khó khăn tìm kiếm nhưng trong đó cũng có vài tên rất khó nhằn đấy…”

Hắc Mang nói xong, phía bên Diệp Hoa bỗng im bặt, hắn còn tưởng lão đại đã cúp máy thì Diệp Hoa bỗng nhiên lên tiếng.

Ngữ khí của hắn tràn ngập sát khí, so với lúc đối mặt với người nào đó thì quả thật như hai người.

“Đối với mấy tên đấy, nếu mày có gặp được thì cứ trực tiếp giết cho tao, mọi việc đều do tao gánh mày không cần phải lo”

Hắn nói xong, Hắc Mang cũng liền vâng dạ một tiếng sau đó liền cúp máy.

Trước khi xuống lầu, ánh mắt còn không quên chăm chú nhìn thật lâu vào phòng của Diệp Linh, con ngươi nâu thẳm khẽ lóe qua một tia u ám, trong đáy mắt thật sự không ai có thể hiểu hắn đang nghĩ gì.

Đa tạ pilatui đã đẩy kim phiếu ^^

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện