“Không…tất cả chỉ là hiểu lầm thôi…” Thừa Trạch gương mặt loáng cái liền trắng bệch.
“Hiều lầm sao?” Diệp Hoa nhếch môi, trong mắt tia sắc bén như muốn xuyên thủng hắn ta.
Nháy mắt, lưỡi dao đi xuống, một cánh tay rơi xuống. Máu của Thừa Trạch chảy đầm đìa, hắn kêu lên như lợn chọc tiết, lăn lộn trong vũng máu. Cảnh tượng đó, đâu chỉ có mùi máu tanh...
Diệp Hoa rút khăn, lau vết máu trên mặt, giơ chân đạp Thừa Trạch.
Không ai nói câu gì, cũng không ai dám khuyên can, trong căn phòng mờ mờ tối chỉ còn tiếng thở gấp cùng tiếng gào khóc đau đớn, thê thảm.
Khi thấy Diệp Hoa vứt dao xuống mặt đất, đám người mới dám thở phào, cứ tưởng mọi việc đã kết thúc. Mới bớt căng thẳng thì đám người lại nhìn thấy hắn hướng về kẻ đứng sau, giơ tay ra, lập tức đằng sau dâng lên một cây gậy sắt. Diệp Hoa đưa cho Đinh Đức, không cần nói hắn ta lập tức hiểu ý, tiếp lấy thanh gậy, không một chút do dự đập lên Thừa Trạch.
Hắn biết rằng, chỉ có làm như vậy lão đại ngày hôm nay mới bỏ qua cho mình!
Sự khác biệt giữa dao và gậy sắt chính là, dao có thể khiến sự dằn vặt trôi qua nhanh chóng, chết cũng nhanh nhưng gậy sắt khiến nỗi đau đớn kéo dài vô tận.
Mỗi lần gậy sắt nện xuống, đám người có thể nghe thấy tiếng xương vỡ, nhìn thấy cảnh máu bắn tung tóe. Đám người Vương Minh không khỏi cảm thấy rợn người, hai đầu lông mày cũng đều nhíu chặt lại.
Bọn họ biết tính tình của lão đại từ trước đến này đều không hề tốt, người nào động vào lão đại thì chắc chắn sẽ nhận được kết quả không mấy được tốt đẹp nhưng cũng thật không ngờ lần này ra tay lại đáng sợ như vậy!
Sau đó, không còn nghe thấy tiếng rên nữa...
“Được rồi, đừng đánh chết nó” Thanh âm trầm lạnh vang vẳng khắp căn phòng
Đinh Đức vứt chiếc gậy sắt trong tay xuống, trên người be bét máu, tuy nhiên gương mặt vẫn giữ vững vẻ bình tĩnh, hiển nhiên đối với việc như vậy hắn đã sớm làm quen.
“Đã xong rồi thì cũng nên giải tán đi thôi” Diệp Hoa hài lòng, khẽ gật đầu đối với đám người nói.
Trước khi đi còn không quên để lại một câu: “Đưa nó vào bệnh viện” Hắn vừa nói xong, liền dứt khoát xoay người rời đi, đám người Vương Minh thấy vậy cũng liền vội vàng nối gót theo sau.
Vừa bước ra khỏi cửa, Vương Minh đột nhiên trêu chọc: “Lão đại, lần này anh hạ thủ hơi tàn độc a!”
Diệp Hoa nghe được, liếc mắt nhìn hắn, trầm ngâm tỏ vẻ không muốn trả lời.
Vương Minh vẫn không chịu từ bỏ, hắn nhỏ giọng nói tiếp: “Nói cho em biết đi, có phải anh làm vậy vì Tịnh Hương không?”
Diệp Hoa mặc kệ hắn, Vương Minh mặt dày không để ý tới sắc mặt của lão đại, hắn còn tự cho là mình đúng.
“Biết ngay mà, lão đại anh để ý tới bạn học nhỏ rồi chứ gì!”
Nghe được, Diệp Hoa đen mặt, bước chân dừng lại, hắn quay đầu, đôi mắt nâu thẳm nhìn hắn, nửa ngày sau mới phun ra một câu: “Mày nghĩ nhiều rồi” Hắn nói xong, mặc kệ biểu cảm đặc sắc trên gương mặt của Vương Minh, hắn xoay người tiếp tục bước ra ngoài.
Nhữ Khải cùng Lữ Uy thấy gương mặt khó coi như nuốt phải con ruồi của Vương Minh, cả hai đều phá lên cười.
“Chúng mày cười cái gì!” Vương Minh thẹn quá hóa giận, vung nắm đấm về phía hai người.
Trong lòng không khỏi thầm nghĩ.
Lão đại cái gì cũng tốt, chỉ là sớm ngày cũng sẽ bị tính ngạo kiều của mình mà làm ngược mình…
Vương Minh thở dài, càng nghĩ càng cảm thấy thổ huyết, cứ như vậy với thân phận người anh em tốt nhất, hắn cũng không khỏi lo lắng cho chị dâu tương lai của mình.
Bên ngoài đám người vừa nhìn thấy Diệp Hoa bước ra, không đợi bọn họ mở miệng hỏi han thì đám nữ sinh đã vội đi lên trước, mặt mũi tràn đầy quan
tâm.
“Diệp Hoa, đám người kia có làm khó bạn không?”
“Bọn họ không làm gì quá đáng đấy chứ”
Nhìn thấy đặc quyền chỉ có lão đại mới có, Lữ Uy cùng Vương Minh mắt đối mắt nhìn nhau, chỉ sợ dù sớm hay muộn bọn họ cũng liền vì đố kỵ mà chết mất.
Đúng lúc này Đinh Đức đi ra, quần áo dính vết máu đã thay thành một chiếc áo khoác đen, theo sau còn có tên Mãng Tử, đám người thấy vậy, mặt mũi tối sầm lại hoảng sợ vội vàng lui lại vài bước.
Đinh Đức quét mặt về phía đám người, sau đó hướng mắt về lão đại mở miệng: “Lão đại, xong việc rồi, nếu không có việc gì thì em đi trước đây”
Nghe thấy người đàn ông đáng sợ này vậy mà cư nhiên hướng về Diệp Hoa xưng hô một tiếng lão đại, trên gương mặt tràn ngập đủ loại sắc màu. Bọn họ đều không phải người ngu, người đáng sợ như Mãng Tử đối với người đàn ông khoác áo đen kia lại tỏ ra ra sợ hãi như vậy, chắc chắn hắn ta không phải một người đơn giản, nhưng bây giờ lại hướng về Diệp Hoa gọi một tiếng lão đại thì thật làm cho bọn họ cảm thấy thế giới này thật điên loạn...
“Được rồi, mày đi đi”
Đáy mắt Đinh Đức tràn ngập cảm kích, hắn gật đầu rồi xoay người mang theo người của mình rời khỏi nơi đây.
Trước khi rời đi, Mãng Tử còn không quên gập người thật sâu: “Đa tạ lão tổ tông, lần sau em sẽ không tiếp tục lỗ mãng như vậy”
“Không tồi, mày mau đi đi, nhìn mày tao lại thấy ghét” Diệp Hoa cong môi lạnh nhạt nói.
Nghe được, Mãng Tử cũng không dám tiếp tục ở lại, hắn cười cười một tiếng rồi cũng nhanh chóng cúp đuôi chạy mất.
Loáng cái trở lên im lặng.
Đợi đến khi đám người đáng sợ này rời đi hết, bọn họ rốt cục cũng có phản ứng.
Gương mặt của bọn họ còn đặc sắc hơn nhiều so với Tịnh Hương.
Cả đám người này cho dù có nghĩ nát óc cũng không thể tưởng tượng được nổi, bạn học cùng lớp với mình vậy mà lại có thân phận ngưu bức đến vậy, còn tưởng rằng chỉ là một tên lưu manh ngoại trừ có nhan sắc nghịch thiên còn đâu cũng không khác gì với những tên khác nhưng ai có thể nghĩ Diệp Hoa vậy mà lại là lão đại của nhưng tên điên này!
Đám người nghĩ vậy, không khỏi hẹn nhau rùng mình, sống lưng ướt đẫm mồ hôi.
Thật may trước đây cũng không làm gì quá phận với Diệp Hoa nếu không để những người này biết được thì bọn họ chỉ sợ cái mạng nhỏ của mình cũng khó giữ lại rồi.
Còn đối với đám nữ sinh thì ngược lại, đối với những người như Diệp Hoa bọn bọ vừa cảm thấy sợ nhưng nhiều hơn lại là cảm thấy đỏ mắt, cái gì chó má hoàng tử đã bị sớm vứt bỏ sang một bên, dù sao cũng không thể bằng một góc nhỏ của ác ma mang tên Diệp Hoa.