Hệ Thống Ông Trùm Xã Hội Đen

Bước đường cùng


trước sau

Ngồi trên salon, hắn thực sự không muốn nói chuyện, khẽ nâng lên một điếu xì gà, trong chốc lát một làn khói trắng nhè nhẹ vây quanh Diệp Hoa. Khuôn mặt quá mức kiên nghị của hắn hiện lên mờ ảo, lúc sáng lúc tối. Ánh mắt hướng về đám người ở bên dưới thì lộ rõ vẻ chán ghét.

“Có vẻ cậu Diệp không được hứng thú cho lắm, hay là đổi cách khác vậy…”

Giọng điệu hết sức mềm mỏng, hoàn toàn không có dáng vẻ cao ngạo của một người đứng đầu nên có.

“Mấy cô gái này, cậu có thể chọn tùy thích, tôi đảm bảo họ sẽ phục vụ cậu thật tốt”

Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Diệp Hoa nhả ra một làn khói trắng, khẽ nhếch môi: “Hàn thúc đã nói như vậy thì tôi cũng không thể không nể mặt”

“Vừa hay cô bé dưới kia lại phù hợp với khẩu vị của tôi”

Thấy Diệp Hoa dễ dàng nói chuyện như vậy, Hàn Phách tâm trạng cũng được buông lỏng.

Chỉ cần hắn hứng thú với nữ nhân thì mọi chuyện đều đơn giản, cho dù hắn có muốn toàn bộ nữ nhân trong phòng ông ta cũng đáp ứng được thậm chí kể cả cô gái bé nhỏ lúc nãy.

Cô gái này tuy ông ta cũng rất yêu thích, thậm chí có chút không nỡ buông tay nhưng dù sao Hàn Phách cũng không phải người vì sắc mà làm hỏng sự nghiệp của mình.

Vì một cô bé ông ta cũng không cần phải đến mức liều mạng đánh cược như vậy, trước khi biết rõ thực lực đối phương tốt nhất vẫn không nên manh động, người trẻ tuổi như vậy mà chỉ sau một tháng có thể thu được một bang phái lớn ắt hẳn không phải người đơn giản. Trước mắt vẫn nên dò hỏi ý định của hắn thì tốt hơn, tránh hai bên dẫn đến xung đột không cần thiết.

Nếu như kiếp trước chắc chắn ông ta sẽ không nể mặt như vậy, dù sao cũng chỉ là một lưu manh đầu đường xó chợ, còn không đơn giản chỉ cần lật tay là diệt.

Nhưng lúc này đã khác, Diệp Hoa cường đại, thế lực to lớn hơn trước kia không biết bao nhiêu lần, chính vì vậy mới dẫn đến Hàn Phách phải kiêng dè hắn ba phần như vậy.

Nhìn quanh một vòng vẫn không thấy bóng dáng Diệp Linh đâu, ông ta lấy làm lạ. Riêng những ngôi sao nhỏ bé ngồi dưới, ai nấy đều lặng lẽ liếc mắt đưa tình về phía Diệp Hoa.

Lập tức, Diệp Linh đang trốn đi liền bị Khương Mật kéo ra: “Diệp Linh, cô làm gì vậy, cô muốn đi đâu. Nơi này toàn là những nhân vật có uy tín, chắc chắn không thể gây chuyện với họ. Nhất là người đang ngồi ở giữa kia. Hội quán này cũng là của ông ta”

Diệp Linh vội vã lắc đầu, không dám tiến nửa bước. Cô cảm thấy mình giống như người xấu khi lén lút tới đây, dưới ánh đèn sẽ bị lộ tẩy hết. Hơn nữa, ánh mắt của anh hai lại vô cùng đáng sợ, như nhìn được hết những ý nghĩ của cô, khiến toàn thân run lên bần bật.

Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Bé con, lại đây nào” Ôn Kỳ tiến lên, một tay ôm lấy Diệp Linh, hoàn toàn không để ý đến sự giãy giụa của cô mà cứ thế siết chặt vòng tay. Hắn vừa nãy còn bày đặt bộ dạng phong độ nhẹ nhàng, nay lộ rõ bản chất chiếm hữu.

“Bé con, đêm nay cô là của tôi. Cô cùng với người chị em này mà hầu hạ tôi cho tốt. Nếu tôi hài lòng, nhất định tương lai cô sẽ không phải lo nghĩ”

Đến bây giờ, Diệp Linh mới hiểu được
rốt cuộc là bọn họ muốn làm cái gì. Theo bản năng qua khe hở của đám người cô nhìn về phía anh hai, nhưng cũng chỉ thấy mỗi gương mặt lạnh băng không chút biểu cảm của Diệp Hoa. Dáng vẻ của anh quá đỗi bình thản, điềm nhiên khiến kẻ khác bị dọa đến thất kinh. Biểu hiện đó giống hệt như… không hề quen biết cô vậy!

“Không được!” Diệp Linh còn chưa nói hết câu thì đã bị Ôn Kỳ kéo về phía hắn.

“ Đạo diễn Ôn, anh không tuân thủ theo quy tắc gì cả. Cô ấy trước tiên là phải hầu hạ tôi, nếu anh cũng có hứng thú thì chờ đến lúc tôi chơi đủ rồi hẵng nói”

Ôn Kỳ nghe vậy, không phục nói tiếp “Cô bé đã đồng ý với tôi ngay từ đầu. Tôi là nhạc sĩ của cô ấy, đêm nay cô ấy phải hát cho tôi nghe”

Giờ đây Diệp Linh đã sợ đến mức không tài nào thở nổi, không khí trong phổi như ngày càng cạn dần.

Ôn Kỳ cũng quyết không làm người chịu thiệt: “Giờ các anh ở đây gây khó dễ cho tôi làm gì? Nếu tất cả đều muốn thưởng thức hương vị của bé con, vậy thì chọn thêm mấy người nữa, tất cả cùng nhau vui vẻ”

Hai gã da trắng toàn thân đã nóng như lửa, đôi mắt xanh lam như hai hạt trân châu đảo qua thân hình đầy đặn của Diệp Linh, bộ dạng như sắp chết đói đến nơi.

Không khí trong phòng trở nên rất quỷ dị, ngoài sự ám muội ra thậm chí còn có chút thối nát.

Thân hình mềm mại đáng yêu của Diệp Linh bị mấy gã đàn ông hết kéo qua bên này lại đẩy về bên khác. Hơi thở thanh xuân của cô đã đẩy họ vào cuộc chiến, tranh đoạt đến mức điên cuồng.

Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Diệp Linh, chúng tôi tôn trọng lựa chọn của cô. Một là mấy người bọn tôi chỉ thưởng thức riêng mình cô, hai là tôi mời thêm người nữa để tất cả cùng nhau vui vẻ. Cô thấy thế nào? Chỉ có cô mới có quyền lựa chọn thôi nhé” Bản tính háo sắc của Khương Lam đã hoàn toàn bại lộ, ngay cả trong lời nói cũng vô cùng rõ ràng, không thèm che giấu.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Diệp Linh trắng bệch, không còn giọt máu, mấy ngón tay cứ run rẩy mãi không thôi. Tuy rằng cô từ bé đã phải đối mặt với mấy tình huống như thế này, nhưng trước đây cũng chỉ có một tên là cùng. Đây lại có đến mấy gã đàn ông...

Con người Diệp Linh cảm thấy đến cả việc chìm dưới nước cũng không làm cô thấy tuyệt vọng đến mức này, liền một lần nữa quay lại nhìn Diệp Hoa.

Ánh mắt điềm đạm, long lanh đó rõ ràng là cầu xin sự giúp đỡ, nhưng Diệp Hoa vẫn tỏ ra hoàn toàn bình thản, một chút quan tâm cũng không có. Hắn vẫn nhàn nhã mà thưởng thức rượu vang, chẳng hề để ý đến cô đã bị đám người đó bao vây, càng không để ý đến ánh mắt van nài của cô…

Diệp Linh nghe thấy tiếng lòng mình rơi xuống, thẳng đến nơi thấp nhất…

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện