Trong biệt thự trên đỉnh núi, người đàn ông trung niên ngồi đối diện với Hàn Phách, dường như đang suy nghĩ điều gì vừa muốn mở miệng nhưng lại lắc đầu cúi mặt xuống.
Nếp nhăn trên mặt Hàn Phách nheo lại, thoáng chốc liền có vẻ già đi chục tuổi.
Chỉ một đêm liền mất đi trợ thủ đắc lực, bị người đánh đến không còn hơi thở nhưng lại không dám phản kháng, hơn nữa lại còn mất đi một nguồn thu nhập lớn. Phải chịu nhiều tổn thất như vậy, tư vị này không ai có thể chịu nổi.
Nhưng đối phương là ai? Đứng trước một người có năng lực vượt xa nhận thức của nhân loại ông ta còn có thể nắm chắc chiến thắng sao?
Thậm chí chỉ sau một đêm khắp cái tỉnh Chiết Giang này có ai là không biết đến tên tuổi của hắn. Chỉ sợ đã sớm truyền đi khắp nơi, hễ là người có địa vị liền biết lão đại của bang Hắc Long dám trước mặt ông ta ra tay đánh chết người thân cận nhất của mình mà vẫn có thể sống sót rời khỏi.
Chuyện này truyền ra còn không phải làm trò cười trong giới hắc đạo? Hàn Phách đã sống bao lâu, có bao nhiêu chuyện mà ông ta chưa từng trải qua vậy mà lần này đá phải thiết bản, bị một tên chân ướt chân ráo mới bước vào cái giới này ném hết mặt mũi. Nỗi nhục như vậy quả thật khiến một người như ông ta kém chút liền tức đến bất tỉnh.
“Cha, người cứ như vậy mà bỏ qua sao?” Người đàn ông rốt cuộc không nuốt nổi cơn giận, hắn siết chặt nắm tay ngẩng đầu nhìn Hàn Phách.
Hàn Phách nghe vậy, thở dài lắc lắc đầu.
Chuyện này có thể giải quyết như nào đây? Đối phương đã bày ra thực lực như vậy ông ta còn có thể làm gì đây? Chẳng lẽ cứ vậy xông lên liều chết.
Nhưng sống đến tuổi này Hàn Phách cũng đã không phải người lỗ mãng, nếu chưa nắm chắc phần thắng trong tay ông ta nhất định sẽ không hành động. Đã mất đi một nguồn tiền lớn Hàn Phách cũng không dám đánh liều cược cả số phận của cả bang Mục Cốc.
“Chuyện này cứ vậy cho qua sao?” Hàn Minh không cam lòng, nghiến răng nói ra từng chữ.
Nghĩ đến Phương Đàm cùng số tiền Diệp Hoa lấy được hắn càng thêm tức giận, kém chút liền không chịu nổi mà đi tìm Diệp Hoa tính sổ.
“Tạm thời trước mặt con đừng có làm ra hành động dại dột.” Câu nói vừa ra, Hàn Phách dường như mất đi khí thế của lão đại một bang phái lớn dường như chỉ là một người bình thường đối với mọi chuyện đều trở nên kiêng dè.
Hàn Minh nghe vậy, nộ khí trong người thuyên giảm, hắn lấy tay bưng trán, thật lâu sau như nhớ ra điều gì đột nhiên lên tiếng.
“Đúng rồi, sắp tới Liễu Vân đại sư sẽ đến đây, nhân cơ hội đó ta có thể mượn sức lực của ông ta để đối phó với Diệp Hoa.”
Người tu luyện nội công hoặc ngoại công được xưng là võ giả, trong đó chia làm ba giai đoạn cơ bản là minh kình, ám kình cùng hóa kình. Trên hóa kình còn có cảnh giới cao hơn, người tu luyện đến cảnh giới này đều được xưng một tiếng tông sư. Mà Liễu Vân đại sư chính là người đạt đến cảnh giới này, trong giới cổ võ cũng là người có tiếng tăm.
“Người như vậy không dễ mời đến, con có cách sao?”
Hàn Minh cười khẩy, đối với Hàn Phách mở miệng: “Muốn mời ông ta tuy không phải dễ nhưng chắc chắn vẫn có thể mời được… nghe nói ông ta là người rất hám tiền chỉ cần cho ông ta chút lợi lộc thì bất kì chuyện gì ông ta cũng có thể làm được.”
Nghe
vậy, Hàn Phách lập tức vui mừng, mọi việc dùng tiền giải quyết tất cả đều dễ nói nhưng nghĩ đến một màn đêm qua tâm trạng ông ta liền trầm xuống.
Chỉ mong người này thật sự có một thân năng lực như vậy nếu không lần này chỉ sợ cũng dữ ít lành nhiều. Nhưng đã đâm lao thì nhất định phải theo lao, cục tức này một khi không được giải tỏa dù có chết ông ta cũng không cam lòng.
“Được, mọi việc đều do con sắp xếp, việc này giải quyết xong xuôi ta sẽ chuyển hết thế lực cho con.”
“Thật!” Hàn Minh sắc mặt không giấu được vẻ cao hứng, đối với tài sản của Hàn Phách hắn ta đã sớm thèm nhỏ dãi nếu không vì e ngại ông ta hắn đã sớm muốn đem tất cả mọi thứ đều trở thành của mình.
“Chuyện này cứ giao cho con, lần này tên kia nhất định phải chết.”
Hàn Phách cười nhạt, chỉ mong lần này quyết định của mình là đúng đắn.
…
Diệp Hoa vừa mới tỉnh dậy, nhìn thấy Diệp Linh cả buổi sáng đều trốn tránh, trong lòng sớm không nhịn nổi lên lửa giận.
Vừa muốn xông vào phòng đem nha đầu này ra ngoài thì điện thoại vang lên, lấy ra xem xét, nhìn tên người gọi đến hiển thị trên màn hình Diệp Hoa mới kết nối.
“Có chuyện gì sao?’
Lâm Khang nghe thấy ngữ khí mất kiên nhẫn của Diệp Hoa, hắn vội vàng lên tiếng.
“Cũng không có việc gì quan trọng, ngày hôm qua kí đến hợp đồng, bên đối tác muốn tặng lão đại một chiếc xe, vừa mới bên kia gọi đến để anh qua đó tùy ý lựa chọn.”
“Người kia thật bỏ xuống được số tiền lớn vậy sao?”
Lâm Khang suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cũng đoán ra.
Bên kia còn không phải muốn nịnh bợ lão đại sao? Còn không phải vì công ty này do lão đại mở nên bên kia mới kí xuống hợp đồng.
Lâm Khang có chút chần chờ nói: “Thật, chi bằng lão đại cứ qua đó xem sao.”
“Được rồi.”
Nói xong Diệp Hoa cúp điện thoại, tâm tình thả lỏng không còn đặt trên người nha đầu kia mà trực tiếp đi xuống tùy ý gọi một chiếc taxi, nói cho tài xế nơi đến.
Diệp Hoa vừa đi không lâu, bên trong phòng Diệp Linh rốt cuộc cũng bước ra, ngó nghiêng xung quanh một hồi không nhìn thấy anh hai lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Nghĩ đến chuyện hôm qua gương mặt bất giác càng ửng hồng, cô cùng anh càng ngày càng đi quá xa nếu cứ tiếp tục như vậy chỉ sợ chuyện này sớm muộn cũng không dừng lại được.
Chi bằng thật nhanh kiếm được tiền rồi sau đó trốn đi thật xa để anh không tìm thấy cô.
Diệp Linh càng nghĩ càng thấy ý nghĩ này không tồi.
Cũng may Diệp Hoa không biết suy nghĩ của cô nếu không hắn cũng không đảm bảo mà có đánh gãy chân cô rồi nhốt lại không nữa…
Không bao lâu, Diệp Hoa quả nhiên tới.
Vẫn dáng vẻ lạnh nhạt như thường ngày, hai tay tùy ý cắm túi quần nhàn nhã tiến vào sảnh bên trong.