Diệp Linh chỉ nhắc nhở một câu lại bị anh trai nói nặng lời như vậy, cô có chút ủy khuất, bộ dáng rất đáng thương, đôi mắt ngân ngấn nước: “Anh trai…”
Diệp Hoa nhìn cô, gương mặt không lộ cảm xúc: “Có chuyện gì sao?”
Diệp Linh lắc đầu, cảm giác bất an, cô cúi mặt xuống tránh né ánh mắt của anh, giọng nói lí nhí như muỗi kêu: “Không có”
“Không có chuyện gì thì ăn nhanh lên rồi đi học” Diệp Hoa nói xong liền đứng dậy kéo ghế đi lên tầng.
Nhìn anh rời đi, tim của cô không khỏi co thắt lại, tại sao chỉ qua một đêm mà anh hai thay đổi lớn đến vậy? Chẳng phải mọi ngày anh đều thương cô nhất sao?
Diệp Linh rũ đầu, lấy hai tay vỗ nhẹ lên má, cố gắng gạt bỏ suy nghĩ trong đầu.
Cô kiên định nghĩ, chắc chắn chỉ là ảo giác mà thôi chỉ cần mình học về là anh trai sẽ trở lại. Kiên định với ý nghĩ của mình, cô liền trở về vui vẻ như mọi ngày, nhanh chóng dọn dẹp bàn ăn rồi xách cặp lên đi tới trường.
Diệp Hoa ở trên lầu, thần kinh không ngừng di chuyển, lúc này hắn cảm thấy đầu óc của mình như một mảnh hỗn loạn.
Hắn cứ như thế lặng im chẳng đi đâu chỉ ngồi im một chỗ cho mãi đến khi nghe thấy tiếng ô tô liên tục bíp còi dưới nhà.
Diệp Hoa bước xuống, vừa mở cửa ra đã thấy Hắc Mang cùng đám người đứng gọn xếp thành hai hàng.
Đám người đồng thời gập người hô to
“Lão đại”
Đối với tràng cảnh trước mặt Diệp Hoa cũng không lấy làm lạ lẫm, hơi gật đầu rồi đối với Hắc Mang mở miệng: “Đã đến giờ rồi sao?”
Hắc Mang vội vàng đáp: “Đúng vậy lão đại, gần mười hai giờ trưa, giờ này hai người kia cũng đã đến”
Hắn nói xong liền chạy ra mở ra một chiếc xe đánh đến trước mặt lão đại, Diệp Hoa không nhiều lời bước chân ngồi vào xe.
Chiếc xe do Triệu Bảo Vân cầm lái, lập tức lăn bánh rời khỏi đây.
Có chiếc xe đi đầu, những chiếc xe còn lại cũng nối đuôi nhau mà đi.
Vài phút sau, chiếc xe nhanh chóng đi vào trung tâm thành phố, đến tiệm cơm ven hồ Xuân Thủy thì liền dừng lại.
Diệp Hoa bước xuống xe, từ từ đánh giá một vòng xung quanh.
Nhà hàng rất đẹp, không gian tao nhã.
Quả thật nơi đây không hề tồi một tí nào.
Diệp Hoa liếc mắt Anh Kiệt lẽo đẽo đi sau mình, phá lệ mở miệng khen một câu: “Nhà hàng mày mới mở đây sao, không tồi đâu”
Anh Kiệt được lão đại khen lập tức chiếc mũi liền vểnh lên trời: “Đương nhiên rồi lão đại, nơi đây em đã mời không biết bao nhiêu kĩ sư hàng đầu về thiết kế tất nhiên là không tệ rồi”
Nhìn người anh em của mình được lão đại khen một câu đã quên mất trời đất, Triệu Bảo Vân đánh cho hắn một cái để tỉnh ngộ.
“Mau dẫn đường đi, đừng để lão đại đợi lâu”
Anh Kiệt bối rối, ngượng ngùng gãi gãi đầu rồi tách qua đám người, dẫn đầu đi lên một căn phòng vip.
Vừa mở cửa ra, Diệp Hoa đã nhìn thấy hai người đang ngồi trên ghế, xung quanh còn có vài người đứng bên cạnh.
Hai người một nam một nữ, người nữ tuổi tác tầm khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám. Một thân sườn xám màu đỏ, mái tóc dài như sóng nước tùy tiện xõa trước ngực, sườn xàm cũng chỉ đủ che kín bắp đùi, đôi môi đỏ mọng lẳng lơ, chỗ nào cần đầy thì đầy chỗ nào cần thiếu thì thiếu.
Nữ nhân có tuổi tác hơi lớn tuy đã mất đi vẻ đẹp ngây thơ, đơn thuần càng thêm vào đó là vẻ đẹp thành thục, yêu mị câu dẫn nam nhân.
Ánh mắt của Diệp Hoa lướt qua rồi lập tức rơi
trên người đàn ông, người đàn ông đã bước vào tuổi trung niên, mặc một bộ vest đen, nếu rơi vào người khác có lẽ sẽ cảm thấy hắn rất sức thành thục, trưởng thành nhưng không hiểu vì sao người đàn ông này mặc lên lại cảm thấy hết sức bỉ ổi cùng hèn hạ.
Nhìn thấy hắn, Diệp Hoa lặng người đi giây lát, đôi mắt thoáng hiện qua một tia sát khí.
Người này sao hắn có thể quên được, môi mỏng khẽ nhếch lên.
Tiểu đệ của thằng phản bội, hắn không đi tìm mà ngược lại chạy tới đây nộp mạng.
Thấy đám người Diệp Hoa đi tới, ánh mắt đám người lập tức hướng về Diệp Hoa.
Diệp Hoa mặc kệ ánh mắt của họ, chậm rãi bước đến đẩy ghế ra nhẹ nhàng đặt mông xuống.
Không đợi đám người mở miệng, người đàn ông đã lên tiếng, giọng nói thập phần khinh bỉ.
“Ranh con, mày có biết chỗ ngồi của mình đang ở đâu không?” Trong phòng chỉ có ba chiếc ghế, mọi người ở đấy ai nấy cũng đều biết chỗ ngồi này dành cho ba lão đại nhưng người thiếu niên này cư nhiên mới đến đã dành chỗ ngồi vì vậy không khỏi làm mọi người cảm thấy bất mãn.
Hắc Mang tức giận, đối với A Miêu nói: “Con mẹ mày, mày nói cái đéo gì vậy? Lão đại của tao mà mày cũng dám nói linh tinh sao?”
Đám người nghe vậy lập tức kinh hãi, từ khi nào Hắc Mang lòi đâu ra một người lão đại vậy? Chỉ là người thanh niên này cũng quá ít tuổi đi.
Người đàn ông tên A Miêu nghe vậy liền đối với Hắc Mang nói, vẻ mặt không giấu khỏi hai chữ ‘khinh bỉ’.
“Hắc Mang à từ khi nào bang phái của mày xuống dốc đến vậy? Ngay cả một thằng ranh con cũng ngồi lên đầu mày”
Nói xong đám người bên phía Ma Lang liền cười lớn.
Hắc Mang gương mặt thoáng biến sắc: “Mày…”
Bầu không khí lập tức trở lên căng thẳng, Vô Mịch thấy vậy liền uốn miệng khuyên ngăn: “Đều là người trong giới, cần gì phải căng thẳng như vậy”
Nói xong cô đứng dậy đi về phía Diệp Hoa, cả thể áp sát vào người hắn, cánh tay mềm mại không ngừng vẽ loạn lên ngực: “Huống chi…cậu nhóc này trông thật anh tuấn đây”
Diệp Hoa cánh tay đè chặt cánh tay mang ý đồ xấu xa của cô, vẫn một bộ dạng như trước, hắn hết sức lạnh nhạt nói: “Nữ nhân đừng làm loạn, cẩn thận cánh tay nhỏ của mình”
Vô Mịch có chút không vui, dẩu môi lên kiều mị nói: “Em trai hay bây giờ chúng ta tìm chỗ vui vẻ đi, cần gì phải ở chung với đám người thô kệch này”
“Vô Mịch! Cô đừng có làm bậy, cô hứa gì với tôi cô quên rồi” A Miêu thấy hai người ân ân ái ái, hắn tức giận đứng bật dậy, cười lạnh nói.
Nhân lúc Vô Mịch ngây người, Diệp Hoa đánh bật cánh tay của cô, hắn hơi dùng lực, chân cô không vững liền lui lại vài bước.
Diệp Hoa đứng dậy, ánh mắt rơi trên A Miêu, âm thanh hết sức lạnh nhạt.
“Vào vấn đề chính! Mày muốn chiếm địa bàn của bang Hắc Cẩu phải không? Nói đi tao đồng ý cho mày làm chưa?”