Sáng hôm sau, kỳ thi cuối kỳ chính thức bắt đầu, trời con chưa hửng sáng mọi người đã nhanh chóng thức dậy, ôn lại bài vở, kiểm tra sách bút.
Tuy biết rõ hôm nay là ngày thi, nhưng Diệp Hoa thật lâu sau đó mới rời giường, chậm rãi thay áo rồi đến trường.
Khi hắn đến, trong trường đã chật kín những học sinh vội vàng đi tìm phòng lớp của mình.
Diệp Hoa vừa đến, đám người Lữ Uy vội vàng đi tới, hắn ghé sát đầu lại hỏi: “Lão đại, số báo danh của anh là bao nhiêu?”
Diệp Hoa nghĩ ngợi một lát, mở miệng nói ba số cuối: “241”
“Ừm, của em là 291, bốn người chúng ta đều không cùng phòng rồi. Phòng của anh hẳn là… ừm, nằm ở lầu ba dãy toà nhà phòng học phía đối diện bên kia”.
Môn thi đầu tiên là ngữ văn, Diệp Hoa cũng không lo lắng mấy, dù sao đằng nào hắn cũng không làm được vậy thì nghĩ nhiều làm gì. Đối với bọn họ kỳ thi này cũng chẳng mấy quan trọng.
Đợi thật lâu vẫn chưa có trống báo, Vương Minh nhìn sang Diệp Hoa bắt chuyện: “Lão đại à, phòng của anh cũng có Tịnh Hương đấy”
Diệp Hoa ngẩng đầu lên nhìn hắn cười cười nói: “Thì sao?”
Vương Minh quăng ánh mắt khó hiểu nhìn lão đại sau đó vội vàng đáp: “Bạn học mới học giỏi như vậy hiển nhiên là có thể giúp đỡ cho anh rồi”
“Mày nghĩ nếu lão đại muốn chép thì còn thiếu người sao?” Lữ Uy bên cạnh liền khinh bỉ nhìn hắn.
“…”
Được rồi, coi như hắn chưa nói gì!
Cuộc sống quả thật bất công mà, tại sao mọi việc đều dựa vào nhan sắc mà quyết định chứ! Quả thật như tên béo nói lão đại nếu muốn gian lận thì thật đơn giản, chỉ cần tùy tiện coi bài vài người là xong, còn việc đám người ấy có cho coi không thì tất nhiên là không ai nói được chữ "không" rồi!
Đều là nam nhân với nhau tại lão đại chỉ cần trưng cái mặt đó ra liền có một đám hoa si giúp đỡ nhiệt tình không điều kiện.
Đến bảy giờ, mọi người gần như đã có mặt đông đủ, bảy giờ ba mươi sẽ tập trung về phòng thi.
Thầy giáo chủ nhiệm bước tới, quét ánh mắt về đám người hắng giọng một cái: “Mọi người phải đọc đề cẩn thận, câu hỏi viết chính tả nhất định không được để mất điểm, rất nhiều em chỉ vì một hai điểm này mà bỏ lỡ cơ hội bước chân vào trường đại học. Làm bài nhớ chú ý nội dung chính coi chừng lạc đề, lần này không phải cô ra đề, nhưng các thầy cô ra đề nói một nửa số điểm nằm ở phần văn nghị luận. Làm văn nghị luận phải có luận điểm rõ ràng, có lí lẽ, dẫn chứng thuyết phục...”
“Vương Minh”
“A? Thầy Tống.” Vương Minh mơ mơ màng màng đáp lời.
“Làm bài không được phép sáng chế rồi viết mấy tiết mục đồi trụy vào đâu đấy”.
Cả lớp cười ồ lên một trận.
“Còn Diệp Hoa và Nhữ Khải, hai em viết cho đủ số chữ có được không? Đề bài yêu cầu tám trăm chữ trở lên, lần nào các em cũng viết được một trăm chữ là ngừng! Mấy em chính là những nhân tố đi đầu trong việc kéo điểm trung bình của cả lớp xuống đấy”.
Tống Vũ Hảo dặn dò xong, nhìn đồng hồ đeo tay rồi nhịp nhịp thước lên bàn bảo học sinh đi về phòng thi tương ứng trên số báo danh.
Tiếng trống vang lên, báo hiệu giờ thi đã đến, bốn người nhanh chóng tách rời di chuyển về phòng thi của mình.
Số báo danh dự thi của trường Tam Trung được sắp xếp ngẫu nhiên bằng máy tính, lúc Diệp Hoa đi vào chỉ vài gương mặt quen thuộc, trong đó có cả Tịnh Hương còn những người còn lại không có ấn tượng gì nên hắn cũng lười nhớ tên.
Sơ đồ chỗ ngồi được vẽ trên bảng đen, Diệp Hoa dựa theo sơ đồ tìm được vị trí
dán số báo danh của mình, bàn năm tổ hai.
Diệp Hoa cũng nhìn thấy Tịnh Hương, cô chỉ ở trên hắn hai bàn.
Sau đó cũng lười quan tâm rời mắt hướng ra cửa sổ.
Mái tóc dài, đồng phục có hơi rộng nhưng không thể làm mất dáng vẻ cao lớn của hắn, lúc nhìn ra cửa sổ rất yên tĩnh, gương mặt toát lên vẻ tà mị mà lười biếng. Trong phòng thi không ai không len lén nhìn hắn.
Rất nhiều nữ sinh đã sớm không nhịn được mà mạnh dạn đứng dậy bắt chuyện với hắn nhưng tất cả đều như một đều bị hắn phớt lờ. Mọi người thấy vậy cũng chỉ đành hậm hực quay lại chỗ.
Đúng bảy giờ ba mươi, tiếng chuông báo hiệu vừa vang lên, lớp học hoàn toàn yên lặng, tiếng ồn ào được thay bằng âm thanh sột soạt của bút mực chạy trên giấy.
Tổng thời gian làm bài là chín mươi phút, lúc Diệp Hoa làm xong cũng chỉ vỏn vẹn trong vòng ba mươi phút,. Hắn kiểm tra một lượt từ trên xuống dưới xác định bài thi không có chỗ nào sai sót sau đó mới đứng dậy đi về phía bục giảng.
“Thưa cô, em làm xong rồi”
Cô giáo giám thị nhíu mày, tiếp lấy tờ kiểm tra của hắn đảo mắt đánh giá qua một vòng, sau đó nhìn hắn hạ giọng nói: “Diệp Hoa, làm bài kiểu gì vậy? Thế này cũng được gọi là xong sao?”
Cô giáo giám thị tức giận, giơ bài kiểm tra về phía hắn, ngón tay chỉ thẳng trên tờ giấy: “Em nhìn đây, từ trên xuống dưới tất cả đều sai, không hề có một chỗ đúng đã vậy còn thôi đi bài văn yêu cầu viết tám trăm từ mà tại sao đến một trăm từ em cũng không viết nổi?”
Đám người nghe vậy không khỏi bật cười, thành tích ‘học bá’ của lão đại trong trường còn cần phải bảo sao? Bảo anh đi đánh nhau còn dễ chứ mấy cái môn này thật sự quá khó khăn rồi!
Tịnh Hương mày đẹp không khỏi nhíu lại, cô biết thành tích của anh không được tốt lắm nhưng không ngờ lại có thể tệ đến vậy.
Diệp Hoa cũng lười để ý, sau đó xoay người đi thẳng ra bên ngoài.
Vừa mới ra ngoài quả nhiên gặp được đám cẩu bằng hữu, Lữ Uy đang ngồi ghế đá nhìn thấy lão đại vội vàng hô lớn: “Lão đại, làm bài thế nào rồi? Liệu có thể cầm đệ nhất ngai vàng không?”
Diệp Hoa nghe vậy, cười nhạt không xấu hổ nói ra một câu: “Cũng được, tao làm được hết, lần này cô giám thị còn khen tao không ít đây”
Vương Minh nghe vậy cười lớn, thành tích của lão đại bọn họ còn không rõ sao, hắn đưa tay tay chọc chọc Diệp Hoa: “Lão đại à, xem ra ngôi vàng đệ nhất lần này thuộc về em rồi!”
Đệ nhất vị trí đếm ngược, hai người bọn họ cùng chung tay nắm giữ.
“Nếu con đã muốn nó đến vậy, ba Diệp sẵn sàng tặng nó cho con.” Lữ Uy vỗ vỗ vai hắn, giả giọng Diệp Hoa nói.
“Gì chứ, con mới muốn, ông nội tặng cho con đó!”
“Lão đại, chọn đúng được khoảng mấy câu?”
Đầu ngón tay Diệp Hoa kẹp điếu thuốc: “Không biết, toàn bộ chọn C.”
Cho nên, trong đáp án có bao nhiêu câu trả lời là C thì hắn đúng bấy nhiêu, tóm lại không thể nào nấm mốc tới mức không trúng được câu nào.
Đa tạ nuissc đã đẩy kim phiếu ^^