Hệ Thống Ông Trùm Xã Hội Đen

Cầm thú


trước sau

Lộ Khiết sau khi rời khỏi hộp đêm, cô liền một mạch chạy thẳng đến bệnh viện. Lúc này bệnh viện đã sớm tắt đèn, chỉ còn ánh sáng mờ mờ trước cửa phòng.

Cô vừa bước vào, mẹ Lộ Khiết nghe thấy tiếng động vội vàng ngồi dậy: “Tiểu Lộ, sao muộn như vậy con còn chạy đến đây?”

“Dạ, con dạy thêm cho một đứa trẻ, ban ngày cậu bé còn phải đi học, nên chỉ có thể học vào buổi tối. Thật không ngờ cậu bé lại thông minh như vậy, con mới chỉ giảng qua vài lần là đứa bé liền hiểu, vì vậy việc dạy thêm cũng rất thuận lợi” Lộ Khiết vừa cởi giầy vừa ra vẻ thoải mái, vội vàng nói: “Hôm nay con còn được họ cho rất nhiều tiền nữa”

Nói xong, cô liền từ trong túi áo lấy ra một xấp tiền, sau đó đếm từng tờ một, thật lâu sau cao hứng hô lên: “Mẹ nhìn này, con được họ cho gần ba ngàn lận đấy! Với số tiền này, tiền viện tháng này mẹ không cần phải lo rồi”

Thấy số tiền lớn như vậy, mẹ Lộ cũng hơi nghi ngờ nhưng cũng cảm động vì cô kiếm tiến tiền để chữa bệnh cho bà: “Tiểu Lộ của mẹ thật giỏi, chỉ là nha đầu con mới có mười sáu tuổi, cha mẹ họ yên tâm giao con cái của họ cho con sao?”

Lộ Khiệt cứng lại, rất nhanh liền ra vẻ tinh nghịch cười nói: “Đương nhiên họ sẽ không cho một nha đầu như con lên dạy thêm con của họ rồi nhưng nếu con nói con mười tám tuổi rồi thì sao đây…”

Mẹ Lộ nghe vậy không khỏi bật cười, cưng chiều nhéo lên cái mũi xinh xắn của cô: “Nha đầu con cũng thật là, nếu để họ biết còn không lớn chuyện sao”

Sau đó bà liếc nhìn đồng hồ, từ tồn nói: “Cũng đã muộn rồi, con mau về đi”

“Con về đây, mẹ nhớ ngủ sớm” Lộ Khiết đã sớm mệt mỏi, cô liền chậm rãi đứng dậy, nhưng vừa duỗi chân đầu gối lại truyền tới một trận đau đớn, Lộ Khiết mày đẹp không khỏi cau lại, khẽ chu lên một tiếng.

Mẹ Lộ thấy vậy hốt hoảng chổm dậy, vội vàng hỏi: “Có sao không con?” Bà vừa nói vừa nhìn lên đầu gối thâm tín của cô, những nếp nhăn trên mặt liền xô lại: “Tại sao đầu gối lại ra thế này?”

Lộ Khiệt co chân lại: “Không sao đâu mẹ, chỉ là con sơ sẩy nên va phải tường thôi” Như để chứng minh cho bà, cô nén nhịn cơn đau, đứng dậy đi lại vài vòng.

“Mẹ thấy chưa, chỉ là vết thương nhỏ, thôi không còn sớm còn đi về đây…”

Mẹ Lộ mặc dù cũng lo lắng nhưng thấy cô vẫn còn tinh thần như vậy chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cô một cái rồi đợi cô ra về mới quay người vào trong.

Lộ Khiết về đến nhà, nằm lên giường, cô mệt mỏi đến mức không muốn cử động, nhưng lại vươn tay mở ngăn kéo ở đầu giường ra, lấy sơ yếu lý lịch của mình ở trong đó. Trong ảnh là một cô gái có mái tóc đen dài, cô đang ngẩng đầu lên, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, đôi mắt trong sáng long lanh nhìn về phía trước, sâu trong ánh mắt, hình như cô đang nhìn chăm chú về một nơi nào đó.

Nơi đó là…

Khóe miệng đang mỉm cười của cô đột nhiên mím lại, cay đắng và chua sót bắt đầu trỗi dậy trong lòng.

Lộ Khiết buồn bã vùi đầu vào trong gối, cô còn chưa học hết cấp ba, đã phải làm việc ở một nơi ăn chơi như vậy. Cô cẩn thận đem sơ yếu lý lịch của mình cất đi, sắp tới được nghỉ hè, cô phải đi tìm một công việc ổn định thôi, nếu cứ như thế này mệt mỏi quá.

Nghĩ như vậy, Lộ Khiết cầm số tiền mà anh cho vội vàng giấu kín vào một cái két nhỏ, cô cẩn thận đếm đi đếm lại từng đồng sau đó mới lên
giường đi ngủ.



Diệp Hoa sau khi rời khỏi Vô Dục, hắn lên xe rồi được Hùng Mật cẩn thận lai về nhà.

Lúc về đến nhà, cũng đã muộn Diệp Linh chắc hẳn đã đi ngủ.

Diệp Hoa từ phòng tắm đi ra, mang theo chút hơi nước, tóc còn ướt, hắn lấy một cái khăn để lên đầu, ngồi xuống mép giường, đầu óc không tự chủ nhớ đến hình ảnh bé con uyển chuyển rên rỉ dưới hạ thân hắn…

Chết tiệt! Từ cái ngày hắn được nếm thử trái cấm, thì hắn không thể quên được mùi vị ngon ngọt của nó. Điều này cũng đúng thôi tuổi tác thật sự của hắn đã hơn bốn mươi chỉ là thân xác này mới mười bảy.

Người đàn ông hơn bốn mươi năm không hề động chạm đến chuyện trai gái lúc này hệt như một quả bom hẹn giờ phát nổ.

Diệp Hoa đứng dậy, ngồi xuống chiếc ghế còn phảng phất hương vị của cô ngày hôm qua, hắn cầm lấy bút, hơi trơn tay khiến bút rơi xuống, đột nhiên trong đầu anh xuất hiện một ý niệm.

Nếu sau này Tiểu Linh có người thích thì sao?

Nghĩ vậy, Diệp Hoa sắc mặt liền biến, gương mặt ngàn năm mới xuất hiện một tia lo lắng.

Không được!

Nếu bé con mà có người thích, hắn cũng không thể đảm bảo mình có băm tên kia thành trăm mảnh rồi vất cho chó ăn không nữa…

Diệp Hoa trầm mắt suy tư, cuối cùng lắc lắc đầu rũ bỏ những suy nghĩ sai trái của mình.

Cô đáng yêu như vậy, phải hảo hảo dưỡng bên người mới được.

Đuôi mày Diệp Hoa khẽ nhúc nhích, bất giác thế nào lại đi vào phòng của cô, đi đến đầu giường, lật tấm đệm lên, là một chiếc quần lót của nữ giới!

Vừa thấy chiếc quần lót này, Diệp Hoa liền nhớ đến buổi đêm hôm đó…

Lúc thấy Diệp Linh để lộ ra một mảng da thịt trắng nõn, phản ứng đầu tiên của hắn là muốn giúp cô đắp chăn lên.

Nhưng khi tới gần, ma xui quỷ khiến, hắn lại cúi đầu xuống ngửi hương thơm phảng phất trên người cô.

Đã lớn như vậy, mùi vị sữa tươi trên người sao còn nồng đậm đến thế?

Nếu nếm thử, có phải rất ngọt không?

Tựa hồ như muốn chứng minh suy nghĩ của mình, Diệp Hoa liền dán môi lên cổ Diệp Linh.

Đôi môi lạnh lẽo tiếp xúc với da thịt ấm áp, Diệp Hoa nhịn không được, dùng sức mút lấy, cặm nhắm hương vị ngọt ngào.

Diệp Linh không thoải mái, vặn vẹo thân mình, phát ra tiếng ‘ưm’, lúc này Diệp Hoa mới sực tỉnh, ngừng lại hành động của bản thân, đứng lên nhìn cô an ổn ngủ tiếp, xung quanh vẫn là mùi vị ngọt ngào ban nãy.

Bước chân chuẩn bị rời bỗng dừng lại, trong đầu hiện ra hình ảnh hai cánh mông trắng muốt mềm mại, hắn xoay người, nhìn xuống cánh môi phấn nộn nhỏ nhắn của cô, Diệp Hoa liền có một chút suy nghĩ mơ hồ.

Nếu cự vật của hắn được đi vào nơi đó thì thật không biết có tư vị gì…

Đáy mắt sâu thẳm như hố đen của vũ trụ, Diệp Hoa hít lạnh một hơi đi ra ngoài cố gắng ngăn chặn một tia sai trái chớm nở trong người.

Chết tiệt! Diệp Hoa à mày càng ngày càng giống cầm thú rồi!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện