Cuối tuần, ngày hôm nay là một ngày vô cùng quan trọng.
Cũng chính là ngày đánh dấu mốc thế lực của Diệp Hoa bắt đầu bành trướng xâm lấn vào con đường bạch đạo.
Ngày hôm nay, tập đoàn Linh Hoa, chính thức khai trương, công ty đầu tiên hắn mở chính là công ty giải trí Xuân Nghị do chính Lâm Khang làm giám đốc của công ty.
Ngày khai trương, Hắc Mang liên tục gọi điện nhắc nhở lão đại, chỉ sợ anh quên thời gian địa điểm thì lại hỏng.
Bởi vì sự kiện lần này có ý nghĩa trọng đại, nên khách quý đến cũng rất nhiều, người đến đều là những thành phần máu mặt trong xã hội và những người doanh nhân thành đạt trong thành phố.
Người tới đi lại rất đông, thị trưởng Tịnh phải huy động cảnh sát giao thông tạm thời phong tỏa một số tuyến đường trọng yếu, rồi cấm luôn cả các xe cộ giao thông lưu hành trên con đường trước mặt của công ty.
Đương nhiên, người tới tất cả đều nể mặt Diệp lão đại, tiện thể mong muốn đến đây có thể làm quen được người thanh niên này.
Khác với ngày thường, một ngày quan trọng như vậy Diệp Hoa cũng không thể ăn mặc sơ sài, vì vậy Triệu Bảo Vân đã chuẩn bị cho hắn trước một bộ vest Armani.
Đây cũng không phải lần đầu mặc những bộ trang phục cao cấp như vậy ngược lại hắn rất thuần thục. Cẩn thận ngắm nghía bản thân mình hắn mới cẩn thận đi ra ngoài.
Diệp Linh vừa mới tắm xong, cô hong khô mái tóc của mình nhìn thấy anh vội vàng đi ra ngoài lại còn ăn mặc hết sức cẩn thận, hoàn toàn khác biệt với phong cách giản dị hàng ngày của anh.
Cô biết anh hai có một ngoại hình rất xuất chúng, cũng vì vậy mỗi lần ra ngoài cô nhất quyết phải mang anh đi cùng, có một người anh tuyệt sắc như vậy chỉ cần đứng thôi cũng làm cô cảm thấy nở mặt nở mày, nhất là những lúc đám người đó xúm lại thi nhau xin số điện thoại của anh tiểu tâm tư nhỏ của cô liền cảm thấy mình thật thành công.
Nhưng chỉ là không ngờ khi anh mặc vest lại có thể thay đổi lớn như vậy.
Đôi chân thon dài được ẩn dấu sau lớp âu phục được cắt may tỉ mỉ, từng chiếc cúc áo được cài một cách cẩn thận quần áo bó sát càng làm tôn lên thân hình cao gầy của anh…ánh sáng của mặt trời buổi chiều dường như không thể hòa tan được hàn băng tỏa ra từ người anh, lạnh lùng cao ngạo như một vị Quốc vương của thời Trung cổ...
Trông anh như vậy Diệp Linh thật sự có chút không quen, gương mặt hồng hồng vẫn còn dinh dính ẩm ướt sau khi tắm cô hạ giọng lên tiếng: “Anh hai, ăn mặc như vậy là muốn đi đâu sao?”
Diệp Hoa chăm chú nhìn lên chiếc đồng hồ, nghe thấy có người gọi mình hắn ngây người quay đầu: “Ừ…chiều nay anh có cuộc hẹn quan trọng”
“Chuyện quan trọng? Là đi hẹn hò sao” Nói đến đây, Diệp Linh trong lòng cảm thất mất mát, hệt như một thứ quý giá sắp bị cướp khỏi mình.
Cô rầu rĩ, trên mặt hiện rõ hai từ ‘không vui’.
Diệp Hoa thấy vậy, đáy mắt lộ rõ ý cười hắn xoa đầu cô nói: “Không phải”
Nghe vậy, Diệp Linh lập tức hồi thần, cô tưởng mình nghe nhầm vội vàng hỏi ngược: “Thật sao?”
“Thật”
“Vậy cho em đi theo được không” Diệp Linh mở to đôi mắt, trợn tròn nhìn anh, gương mặt hiện rõ vẻ chờ mong khiến cho người nào đó cảm thấy tâm mình không khỏi rạo rực.
Diệp Hoa hầu kết không ngừng di chuyển, nửa ngày sau khàn khàn nói: “Không được…đợi em nghỉ hè rồi anh sẽ dẫn
em đi chơi thỏa thích”
“Thật sự em không đi được sao?” Diệp Linh vẫn chưa từ bỏ ý định, đôi mắt long lanh ngấn lệ làm anh thật khó từ chối.
Diệp Hoa nghe vậy, trong lòng hơi mềm lại nhưng rất nhanh liền đanh mặt lại: “Không được!”
Hắn không phải là không muốn cho cô đi, đến những nơi như thế đều có đủ mọi loại người trong xã hội, thậm chí còn có những thành phần dơ bẩn nhất chính vì vậy cô vẫn còn nhỏ tâm tình vẫn còn trong sáng vậy nên tạm thời hắn không muốn tiếp xúc nhiều với những tên đó để vấy bẩn một trang giấy trắng như Tiểu Linh.
Diệp Linh biết mình không lay chuyển được ý định của anh, cô quay đầu sang một bên xụ mặt lẩm bẩm: “Lần nào cũng thế, anh hai thật đáng ghét, luôn để mình ở nhà một mình thật buồn chán…”
Diệp Hoa thấy vậy cũng chỉ lắc lắc đầu, xoa đầu cô hạ giọng nói: “Chỗ anh đến trẻ con như em không vào được nên ngoan ngoãn ở nhà đi, vài ngày nữa ba mẹ về rồi”
“Anh muốn làm điều xấu sao?” Diệp Linh quay đầu lại, u oán nhìn anh nói.
Nhớ đến đêm hôm đó, cô liền cảm thấy bất an nhưng nếu anh không muốn nói cô cũng không dám hỏi cô tin tưởng anh chắc chắn sẽ có ngày nói cho cô biết, dù sớm hay muộn thì cô vẫn luôn đợi.
Diệp Hoa nghe vậy hơi sững người, sau đó cười cười nói: “Em nói linh tinh gì vậy? Anh đã bảo xem ít phim thôi lại không nghe anh à”
“Thật sao?”
“Thật!” Diệp Hoa gật gật đầu hiển nhiên tưởng cô còn không biết gì.
“Được rồi, anh đi đi” Diệp Linh dùng sức đẩy mạnh anh ra ngoài, không để anh trả lời cô đã khóa cửa lại.
Diệp Hoa cũng chỉ biết ngơ ngác lắc lắc đầu cười, xem ra càng ngày hắn càng chiều hư con bé rồi, chẳng sớm hay muộn cô cũng đè lên đầu hắn mất.
Nhưng vậy cũng được ai bảo cô là em gái yêu quý của hắn đây!
Diệp Hoa xoay người, gương mặt ôn hòa đối với cô liền thay đổi thành gương mặt lạnh tanh hằng ngày, từ xa liền trông thấy một đám người toàn thân mặc đồ đen.
Triệu Bảo Vân nhìn thấy lão đại hắn cũng không chần chờ vội vàng chạy đến rồi mở cửa để anh lên.
Chẳng mấy chốc đám người liền di chuyển về phía trung tâm thành phố.
Giữa một nơi những tòa nhà cao tầng mọc lên như nấm, Diệp Hoa đứng trước tòa nhà cao nhất trong số đó, ngôi nhà từ trên xuống dưới đều được lắp đặt kính cường lực, trước cửa còn đặt thật nhiều lãng hoa đến từ những người có mặt mũi trong thành phố không chỉ vậy phía trên còn có một hàng chữ thật lớn ‘Công ty giải trí Xuân Nghị’ đã làm nổi bật lên sự xa hoa của tòa nhà này.
Bên ngoài tòa nhà còn đỗ đủ loại xe Limousine, Bentley, Lincoln, Rolls-Royce, Cadillac... làm cho người ta hoa cả mắt, gần như các loại xe nổi tiếng trên toàn cầu đều tụ hội ở đây, giống như một buổi triển lãm xe mô hình nhỏ.
Đa tạ MR.Bin đã đẩy kim phiếu ^^