“Lão đại chuyện này…”
Anh Kiệt còn chưa nói hết câu liền bị Diệp Hoa giơ tay cắt lời, sau đó không ánh mắt rơi sững trên người cô, đến chớp cũng không hề chớp lấy một cái.
Ca khúc ‘Tang Trung’ đã hết, Diệp Linh chậm rãi nhẹ nhàng hạ tay áo xuống, ba người cũng đều không lên tiếng, xem chừng đã quên mất cần phải nói gì rồi.
Sau khi Diệp Linh diễn thử thì nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc, phát hiện mọi người đều đang nhìn mình, nhất là đạo diễn đã không hề chớp mắt. Càng khoa trương chính là… mọi người ngoài trường quay đều im lặng không một tiếng động.
"Mọi người…"
Cô nhẹ giọng mở miệng. Làm sao vậy? Lẽ nào mình nhảy không đẹp sao? Chẳng qua nghĩ lại thì tuy cô từ nhỏ đã luyện tập vũ đạo, tuy không phải thường xuyên nhưng dù sao đã không múa nhiều năm như vậy rồi, hôm nay tất cả đều múa bằng cảm giác, nhất định đạo diễn rất thất vọng.
Không đợi cô nghĩ xong, tiếng vỗ tay như thủy triều vang lên, trong đó còn có cả một ít người trong phòng hóa trang huýt lên.
Diệp Linh sợ đến nỗi mím chặt môi, bối rối đứng tại chỗ cũng chưa hề di chuyển.
"Đạo diễn…"
"Diệp Linh, thật sự là quá tuyệt vời, cho tới bây giờ tôi chưa từng thấy kỹ thuật nhảy tuyệt vời như thế!" Mục Uyên tiến lên, trên khuôn mặt trẻ tuổi tuấn lãng tràn đầy cảm xúc vô cùng kích động, bàn tay to liền nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô…
"Tôi đã không tìm nhầm người. Đúng là em!"
“Chọn cô ấy!” Quang Tuấn vội vàng chen lời, sau đó nhắc lại một lần nữa: “Ngoại trừ cô ấy ra, ai tôi cũng thấy chướng mắt.
“Tất nhiên là em ấy rồi! Không cần ngài nói tôi cũng chọn cô bé này”
Diệp Linh bị sự nhiệt tình của giám khảo làm ‘thụ sủng ngược kinh’, cô ngơ ngác nhìn dáng vẻ cười mê mệt trên mặt hắn.
"Diệp Linh, Diệp Linh" Bàn tay của đạo diễn Mục Uyên nhẹ nhàng huơ huơ trước mắt cô một cái.
Diệp Linh lúc này mới phản ứng lại, lúm đồng tiền mềm mại như trong tranh, giống như một cánh hoa mai bay xuống đáy mắt của đạo diễn Mục.
"Ý ngài nói là em thử vai thành công rồi phải không?"
Mục Uyên nhướng mày cười "Diệp Linh, vai này không là của em thì cũng không là của ai cả!"
Đáy mắt của Diệp Linh thực sự lộ vẻ kích động. Quả thật không dám tin vào tai mình. Cô chỉ mang theo tâm tình đến tham dự cho biết được tuyển cũng không sao mà được tuyển thì càng tốt nhưng thật sự không nghĩ ra cô cứ vậy lại được lựa chọn cho vai diễn lần này.
“Đúng vậy Diệp Linh, vai diễn lần này tôi tin chọn lựa em là thích hợp nhất. Em đi ra ra bên kia đợi chúng tôi thông báo đến một nhà đầu tư khác rồi sẽ nhanh chóng có kết quả cho em” Đạo diễn Mục là một điển hình cho loại người cuồng công việc. Một khi đã làm việc là quên hết mọi thời gian.
Diệp Linh cố gắng kèm nén kích động trong lòng, cô nhu thuận xoay người quay về phòng chờ ngồi xuống chờ đợi.
Vừa lúc này, một cô gái đi giày cao gót bước tới.
Ánh mắt của Diệp Linh dời đi nhìn về cô gái trước mặt.
Cách ăn mặc của cô hết sức hở hang diêm dúa, váy ngắn đến sát mông, áo chỉ vừa đủ che khuất nơi mẫn cảm trước ngực, gương mặt trắng bệch do đánh phấn đến môi cũng tô đậm đến đỏ loẹt.
Dường như cảm nhận được ánh nhìn của Diệp Linh, cô ta dòm sang, vừa đối diện ánh mắt của Diệp Linh.
Ánh mắt Khương Mật chẳng có lấy một tia thân thiện, chỉ còn thiếu viết hai chữ chán ghét lên mặt.
Biểu hiện của cô rõ như vậy, Diệp Linh ngượng ngùng cúi thấp đầu.
Không hiểu ra sao, tự dưng bị người ta ghét… Cô thở thượt, trong lòng có đôi chút bất đắc dĩ.
Để bày tỏ sự thân thiện, cô lại lục trong ba lô nhỏ của mình lấy ra
một thanh sô cô la khác, bước lại gần cô: “Bạn có đói bụng không, muốn ăn không?”
Khương Mật lạnh lùng nhìn cô, hừ lạnh một tiếng sau đó quất mạnh vào tay của Diệp Linh khiến cho cánh tay lập tức đau rát, thanh sô cô la rơi xuống sàn nhà liền vỡ vụn ra nhiều mảnh.
Thấy vậy, các thí sinh trong phòng kín đáo đánh mắt dòm sang, không ít người cười thầm.
“Sao bạn đánh mình?” Người ít trải qua xã hội như Diệp Linh, ngây thơ trong sáng như mọt trang giấy trắng, đầu nhỏ khẽ nâng lên chất vấn.
Khương Mật nghe vậy, khóe miệng liền cười mỉa: “Xem lại cách ăn mặc quê mùa của cô đi, quê mùa như vậy mà cũng dám đến đây để giành vai diễn với tôi sao? Tôi cho cô biết vai diễn lần này chắc chắn liền là của tôi rồi” Cô ta nói xong liền xoay người mở cửa đi vào phòng thi.
Không những cánh tay bị đau đến đỏ rát lại còn bị mất hết mặt mũi trước đám đông, Diệp Linh càng luống cuống hơn, mặt ửng lên. Diệp Linh hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, cô bĩu môi không thèm để ý tới nữa, cô đâu có làm chuyện gì xấu. Có lòng tốt như vậy người ta không nhận thì thôi lại còn đánh cô sau đó lại buông ra những lời độc ác như vậy.
Mấy thí sinh ra sân đầu tiên lục tục trở lại, trên gương mặt người vui kẻ buồn.
Hầu hết thí sinh sau khi hoàn tất xong phần thi của mình đều không rời khỏi sân vận động, mà quay lại phòng chờ hồi hộp ngồi đợi kết quả.
Lúc này người thanh niên đứng trong góc tối cũng không nhịn được nữa, hắn rảo bước đi ra ngoài gặp ba người giám khảo.
Vừa nhìn thấy Diệp Hoa, Quang Tuấn sắc mặt liền hốt hoảng vội vàng cung kính hô lớn: “Diệp tổng!”
Hai người nghe vậy, cũng liền nhanh chóng nhận ra thân phận của người thanh niên này, cả hai đồng thanh lên tiếng: “Diệp tổng, nơi nhỏ bé như này hôm nay thế nào lại đại giá quang lâm đến đây?”
Diệp Hoa khoát tay, tùy tiện ngồi xuống chiếm trọn vị trí của ba vị giám khảo, hắn gác chân lên bàn, vẻ mặt hiện rõ hai từ bất mãn: “Tôi đến tìm thỏ con đi lạc”
Thỏ con đi lạc?
Là thú cưng của Diệp tổng hay sao? Nơi này là hậu trưởng diễn xuất có phải sở thú đâu mà Diệp tổng đến đây tìm sủng vật của mình.
Nghĩ là vậy nhưng không ai ho he điều gì, cả ba chỉ lẳng lặng xin đợi chỉ thị từ hắn.
Tập đoàn Linh Hoa tuy rằng mới khai trương, sức ảnh hưởng cũng rất lớn nhưng chắc chắn không thể làm ba người có danh tiếng lâu năm trong xã hội kính trọng như vậy nhưng nếu người nào còn không rõ mới sẽ nghĩ như vậy. Tại vì đám người này còn chưa biết thân phận thật sự của hắn, nếu biết hắn là một người giết người không ghê tay, người đứng đầu xã hội đen trong thành phố thì không biết còn có ai dám nghi hoặc vấn đề này không.