Hệ Thống Quỷ Đạo Chi Chủ

Trọng sinh 200 năm sau


trước sau

Lăng Phàm lúc này cũng từ trong không khí lấy ra một thanh đại đao. Cán đao dài hơn năm thước, lưỡi đao dày rộng vô cùng, đồng thời tỏa ra ánh sáng chói mắt đến mức khiến đám người không khỏi nheo mắt lại, giơ tay che chắn.

"Thanh Phong Chiếu Nguyên Nhận!" Nhìn thấy thanh đao này, đám người phảng phất như đánh máu gà hô to. Ngay cả mười cái Chân Thần kia, cũng đều lộ ra thần sắc tham lam.

Sau đó, vì muôn vàn bảo vật ở trên người của Lăng Phàm. Đám người liền không chút do dự lao vào cuồng ẩu với hắn.

Nửa canh giờ sau, lấy Lăng Phàm thua cuộc làm điểm dừng cho trận chiến.

Giống như tên tiên giả kia đoán, bản thân Lăng Phàm thật sự đã bị thương rất nghiêm trọng.

Hắn bị chính đồ đệ của mình hạ độc thủ vào trong ôn tuyền, khiến sau khi ngâm xong, cơ thể của hắn liền trúng độc vô cùng nặng, ngay cả một thành thực lực vào toàn thịnh kỳ cũng đều chưa thi triển ra đến. Có thể chịu đựng đến hiện tại cũng đã là không dễ.

Bản thân thua, trên mặt Lăng Phàm chỉ lộ ra vẻ điên dại, khóe miệng không ngừng trào ra máu tươi, ánh mắt ẩn chứa tàn độc:"Ha ha ha, tất cả các ngươi đều muốn có được "nó", đúng hay không?"

Lúc này, trong lòng bàn tay của Lăng Phàm bỗng dưng lại xuất hiện một lá cờ xanh viền tím. Hai mặt lá cờ, một mặt có thêu chữ "Triệu", mặt còn lại là một từ "Âm".

Lá cờ này vừa hiện, đám người ở phía đối diện đã không khống chế được cảm xúc của mình. Một đám không ngừng dùng ánh mắt tham lam chằm chằm xem nó, giống như sói nhìn thấy cừu.

Lăng Phàm đứng sát bên bờ vực, chỉ cần lùi về sau nửa bước, hắn sẽ trực tiếp ngã xuống vực thẳm Vô Giang dung nham cuồn cuộn kia.

Trên người hắn nhuốm lấy vô số máu tươi, cánh tay không ngừng có tinh huyết và hắc khí chảy xuống.

Đạo bào của hắn phần phật reo hò trong gió, ngay cả Triệu Âm Kỳ cũng rung động theo. Xung quanh Triệu Âm kỳ, đang bắt đầu truyền ra từng sợi khí đen âm u. Trong không khí, phảng phất cũng đang vang lên từng tiếng gào thét thê thảm của ma quỷ.

"Các ngươi không phải nói, ta đã không còn đường lui hay sao? Sai, các ngươi rất sai. Bởi vì, ta còn có thể lui lại được..."

Nghe thấy lời này của Lăng Phàm, đám người đầu tiên là khó hiểu. Nhưng ngay sau đó, khi nhìn thấy hành động kế tiếp của Lăng Phàm, cả đám đều lập tức trừng lớn mắt.

Kẻ này điên rồi, hắn cư nhiên lại muốn nhảy vực!

"Các ngươi không phải là rất muốn lấy được nó hay sao? Đến a, đến lấy đi...Ha ha..." Phát ra tiếng cười điên loạn, Lăng Phàm liền đem Triệu Âm Kỳ quăng lên không trung. Lá cờ phất phơ trong gió, thu hút ánh mắt của những người ở đây.

Bọn họ bắt đầu động thủ, ý đồ đoạt lấy Triệu Âm Kỳ. Một giây trước, bọn họ là huynh đệ, chiến hữu của nhau. Một giây sau, đã đánh đến đầu rơi máu chảy.

Chỉ thấy, một kẻ chỉ vừa mới vươn tay chạm tới Triệu Âm Kỳ, thì ngay lập tức, cánh tay của hắn đã bị người bên cạnh dùng kiếm chém bay.

"Ha ha, ta lấy được Triệu Âm Kỳ rồi!!!" Nam tử cầm kiếm nắm lấy cán của Triệu Âm Kỳ, mừng rỡ như điên mà cuồng tiếu. Nhưng cũng trong tức khắc đó, một thanh đao đã lao tới, trực tiếp đem đầu của hắn chém bay.

Trong chốc lát, Triệu Âm Kỳ đã rơi vào trong tay hết người này đến người khác. Nhưng tất cả bọn họ đều chưa cầm được chắc tay thì đã triệt để mất mạng.

Triệu Âm Kỳ giống như một món đồ nguyền rủa, ai cầm ai chết, hết người này đến người khác. Nhưng bọn họ phảng phất là làm không biết mệt, bởi vì đôi mắt đã sớm bị lòng tham che mờ.

Mắt nhìn hết thảy, Lăng Phàm vẫn cười đến vô cùng càn rỡ.

Mái tóc hắn không ngừng bay trong không trung.

Bàn chân của hắn lùi về sau, hai cánh tay dang rộng, ngả người ra sau.

Đôi mắt sâu thẳm của hắn, trong phút chốc này lại phủ lên một lớp sương mù. Giống như có chút...ẩm ướt.

"Lần đầu tiên đến đây, ta đã từng yêu thế giới này đến như vậy..."

Hắn, trước kia ở thời hiện đại là một tên tiểu thịt tươi trong ngành giải trí.

Ngàn năm trước, hắn xuyên không đến thế giới này. Cũng không phải là hồn xuyên, mà là cả thân thể xuyên qua.

Hắn đã từng mang theo kiêu ngạo thời niên thiếu, muốn một chân giẫm nát thương thiên, trở thành nhân vật chính hào quang chói lóa.

Nhưng là, một người hiện đại như hắn, kinh mạch toàn thân đã sớm tắt nghẽn từ lâu. Linh căn không có, tư chất so với phế vật lại càng phế vật.

Mà cuộc sống, chung quy vẫn không phải là ở trong mộng. Hắn không có bàn tay vàng, cũng không có gặp được lão gia gia gì cả.

Một tên phế vật có túi da xinh đẹp sống ở nơi cường giả vi tôn như thế này, kết quả có thể nghĩ...

Một cái đại minh tinh ăn uống có người phục vụ, bỗng dưng lại trở thành tay trắng không còn gì cả. Hắn không biết làm công, cũng không biết làm gì khác nuôi sống bản thân mình.

Cuối cùng, hắn bắt đầu lưu lạc đầu đường, trở thành khất cái đi xin ăn, đôi khi lại cùng đám lưu manh đi cướp đoạt của người khác.

Rồi một lần may mắn, hắn bắt đầu sáng tạo ra một chút thuật pháp mới biến thể từ Ma công.

Dần dần, hắn trở nên càng
ngày càng cường đại. Để cả thế giới đều sinh lòng kiêng kị.

Rồi đến cuối cùng... lại phải táng thân nơi vực sâu.

Bọn họ sẽ chỉ biết hắn giết bao nhiêu người, mà không biết có bao nhiêu người muốn giết hắn.

Bọn họ sẽ chỉ biết, hắn có rất nhiều công pháp cùng pháp bảo. Nhưng lại không biết tới, hắn đã đánh đổi những gì để có được chúng.

Bọn họ, chỉ nhìn thấy hắn hào quang vạn trượng ở hiện tại. Mà không nhìn thấy hắn đã từng vùng vẫy trong bóng đêm hiu quạnh.

Nếu hỏi, một đời này của hắn, có hối hận qua hay không?

Thì câu trả lời sẽ là, không. Đây chính là đạo của hắn, là tín ngưỡng của hắn. Là hắn tự làm tự chịu.

Giây phút này, Lăng Phàm đã rơi xuống đáy vực, bị hỏa diễm thôn phệ.

Mà đồng thời, ở trên đỉnh núi, trong khi đám người vẫn còn đang tranh đoạt Triệu Âm Kỳ. Thì Triệu Âm Kỳ bỗng dưng lại lóe sáng lên một cái, sau đó lại chợt nổ tung thành từng mảnh.

Âm khí bên trong Triệu Âm Kỳ bộc phát mà ra, lực lượng khổng lồ đem cả ngọn núi bao trùm. Những tu sĩ ở đây vẫn chưa kịp phát ra tiếng hét thảm, liền đã hóa thành tro tàn hòa nhập với cát bụi. Âm khí san bằng mọi vật, trong chớp mắt, không một vật sống nào còn tồn tại.

Đỉnh Ma Tiêu, Quỷ giới chi chủ - Chiến Thần Lăng Phàm nhảy vực tự sát.

Thần binh Thanh Phong Chiếu Nguyên Nhận đứt đoạn thành hai mảnh.

Thần khí Triệu Âm Kỳ tại trên vách núi nổ tung, mai táng 2000 đại năng đứng đầu của hai tộc Nhân Ma. Mười đại Chân Thần may mắn sống sót, nhưng lại thương tích đầy mình rời đi.

- -------------------------

Trong bóng đêm, tiếng sói tru không ngừng vang vọng khắp mọi ngỏ ngách trên núi. Nhất là ở trong bãi tha ma, lại càng trở nên âm lãnh dọa người.

Bãi tha ma là nơi chuyên vứt xác người chết, số lượng thi thể ở đây căn bản là không thể nào đong đếm được. Dưới sắc trời xấu xí thế này, căn bản không có người dám đến đây.

Trong bãi tha ma, không ngừng tràn ra mùi hôi thối cùng tiếng vo ve của ruồi bọ. Gió lạnh ào ạt ùa tới, đem đám đại thụ thổi đến đung đưa qua lại, giống như từng đầu quái vật đang gương nanh múa vuốt.

Ở giữa đống xác chết chất chồng lên nhau này. Bỗng dưng, lại có một bộ thi thể chậm rãi nhúc nhích. Đầu tiên là ngón tay, tiếp sau đó là cả một cánh tay.

"A..." Một tiếng rên nhẹ phá lệ vang dội trong bầu không khí tĩnh mịch như thế này. Chỉ thấy, cỗ "thi thể" kia bỗng dưng lại chuyển mình thành nằm ngửa dậy. Đôi mắt cũng từng chút một hé mở.

Ta...đang ở đâu?

Đầu óc choáng váng nặng nề, trên mặt cũng truyền tới cảm giác đau đớn thấu tận tâm can. Chẳng mấy chốc, Lăng Phàm đã có lại được tri giác của mình.

Lăng Phàm cố gắng xòe ra năm ngón tay, từng chút một chạm vào mặt phải của mình.

Trên tay truyền tới xúc cảm khô ráp cùng ươn ướt của bông vải và máu tươi. Mặt phải bị chạm vào, cũng là đau đến chết lặng. Hắn có thể cảm giác được, mặt phải của mình lúc này nhất định đã bị người dùng vải bịt kín.

Thu hồi bàn tay, Lăng Phàm lại chuyển động đầu, khó khăn đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

"Bãi tha ma?" Vừa nhìn, trong đầu Lăng Phàm liền hiện ra mấy chữ này. Bởi vì nơi này đối với hắn mà nói, là vô cùng quen thuộc.

Thế nhưng, không phải hắn đã ngã xuống vực thẳm Vô Giang rồi hay sao? Tại sao hắn lại xuất hiện ở trong bãi tha ma rồi?

Bỗng dưng, từ trong não hải của Lăng Phàm lại xuất hiện một đợt nhỏ ký ức giống như mưa phùn lất phất, chậm rãi thấm sâu vào trong đầu óc.

Một phút thời gian sau, Lăng Phàm mới thở hắt một hơi, tiếp thụ xong ký ức nhỏ vụn này. Trong mắt hắn, hiện ra vô tận điên cuồng cùng vui sướng.

Hắn trọng sinh đến 200 năm sau, ở trong thân thể của một người khác!

[ Đinh, hệ thống đang trong quá trình khởi tạo...]

**Để tránh gây hoang mang cho đọc giả nên ta phải nói trước nhé. Truyện này của ta chỉ giống với truyện Cổ Chân Nhân ở vài yếu tố: bị vây giết, có thằng em sinh đôi, tỳ nữ thiếp thân phản bội và yếu tố cuối cùng chưa spoil được mà thôi. Cho nên mọi người cứ thoải mái đọc đi, cốt truyện về sau không giống nhau chút nào đâu. ^ω^

**Còn có, PN là trùng sinh, mà LP là trọng sinh nha. Nhìn từ chỗ này là biết khác nhau rồi.

**Cảm ơn DarseiK đã ủng hộ TLT, hôm nay sẽ bạo chương.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện