**Chương này chỉ có Sắc, không đọc được có thể bỏ qua.
Lăng Phàm đem Vạn Hân Nghiên đặt xuống giường đệm. Môi vẫn gắt gao giữ lấy miệng nhỏ của nàng. Một bàn tay lại nắm lấy đai lưng của nàng, từng nút thắt một thành thạo cởi ra.
Đai lưng rơi xuống, tang y trên người Vạn Hân Nghiên cũng bị nới lỏng. Hắn nắm lấy vạt áo của nàng, xả ra hai bên.
Trong nháy mắt, đôi vai trần gầy gò cùng với cái cổ gầy yếu liền hiện ra. Lúc này, bả vai của nàng vẫn còn đang run lên, giống như là sợ hãi.
Chiếc lưỡi đinh hương bị hắn đùa bỡn, mật ngọt cùng không khí trong miệng đều bị hắn cướp đi, khiến đầu óc Vạn Hân Nghiên trở nên có chút mơ hồ. Cảm giác nghẹt thở làm nàng hoảng sợ, yếu ớt đẩy đẩy bờ vai rộng lớn của hắn xem như kháng nghị.
Lăng Phàm thuận thế rời khỏi môi nàng, ánh mắt ám trầm nhìn lấy đôi môi đỏ tươi đang hé mở, từng ngụm một hô hấp kia.
Đầu của hắn dán vào bên cổ nàng, cuồng bạo gặm cắn. Đặc biệt lưu luyến ở xương quai xanh và gân cổ, giống như một đầu dã thú muốn đem nàng cắn xé.
"Hô..." Vạn Nghiên Dương đau đớn khẽ hô, nhưng đồng thời lại có chút tê dại cùng nhột ý. Nàng theo bản năng muốn rụt cổ, nhưng trở ngại đầu của hắn, lại vẫn không làm được.
Phát giác được nữ tử đau đớn, Lăng Phàm liền kìm chế lại sự bạo nộ trong lòng. Liếm láp từng chỗ hồng ngân vừa bị mình gặm qua, một tấc da thịt cũng không bỏ sót.
Từ trước đến nay, lúc hoan hảo, hắn đều sẽ luôn thành thật chiếu cố cảm giác của nữ nhân. Đây là một loại thói quen, cũng có thể xem như ám ảnh cưỡng chế của hắn.
Về phần lý do...vẫn là đừng nhắc tới.
Hiển nhiên, Vạn Nghiên Dương cũng vô cùng tinh tế phát hiện ra điều này.
Hắn giống như không phải đang cùng nàng hành chuyện nam nữ...Mà là đang thực hiện một việc...thần thánh gì đó.
Hắn hôn dọc xuống ngực của nàng, bàn tay lại luồn về sau cổ và lưng, đem dây buộc yếm của nàng cởi ra.
Theo chiếc yếm trắng bị tháo xuống, da thị trắng nõn, ửng hồng của nàng cũng liền đập vào trong mắt của hắn. Giống như một quả trứng gà vừa mới bốc vỏ.
Nhũ mương thật sâu, hai cái tiểu bánh bao trước ngực bởi vì chưa phát triển đầy đủ nên kích cỡ cũng không quá mức to lớn, một bàn tay của hắn liền đã có thể đem nó bao khỏa.
Vừa nghĩ, hắn đã trực tiếp hành động, bàn tay nắm lấy một bên ngực của nàng, chậm rãi xoa nắn như nhào bột.
"Ưm..." Vạn Nghiên Dương lúc này chỉ cảm thấy vô cùng thẹn thùng. Lòng dũng cảm khi chủ động câu dẫn hắn khi nãy cũng đã sớm tiêu tan không còn một mảnh.
"Ngươi...tắt đèn đi..." Như vậy nàng sẽ cảm thấy đỡ ngượng ngùng hơn.
Thế nhưng, Lăng Phàm cũng không có thuận theo nàng. Liếc nhìn tiểu đậu đậu màu phấn hồng trên bầu ngực trắng ngần. Hắn liền cúi đầu, đem nó ngậm lấy.
"Nga...ưm..." Cảm giác tê dại khiến Vạn Nghiên Dương không khỏi phát ra tiếng rên rỉ.
Nhưng rất mau, nàng liền vội vã che miệng lại. Bởi vì nàng lo lắng sẽ bị người khác nghe tới.
Lúc này, một tay còn lại của Lăng Phàm cũng không có rảnh rỗi. Bắt đầu "chiếu cố" cho bên bạch thỏ còn lại của nàng. Đôi khi lại ở trên nhũ hoa khẽ gảy.
Một lúc sau, sau khi hút mạnh ngực của nàng một cái. Hắn mới đem bầu ngực sữa này cho buông tha.
Chỉ thấy lúc này, trên ngực nàng vẫn còn lây dính nước bọt. Quả anh đào bên trên cũng bị gặm cắn đến sưng đỏ, vô cùng đáng thương phập phồng, run rẩy theo nhịp thở của nàng.
Lăng Phàm cũng không dừng lại, bắt đầu gặm cắn dọc theo bụng nhỏ của nàng, để lại một loạt dấu hôn xanh đỏ.
Vòng eo của nàng rất nhỏ, rất mềm mại, phảng phất như hắn chỉ cần dùng sức một chút
liền đã có thể đem nó vặn gãy.
Rất nhanh, môi lưỡi của hắn đã di chuyển đến đùi, rồi bắp chân của nàng, thưởng thức từng tấc da thịt.
Chân của nàng tuy không phải rất dài, nhưng thoạt nhìn lại nhỏ nhắn đáng yêu. Khiến hắn có chút yêu thích không muốn buông tay, thật muốn đem nàng gỡ thành từng khối...
Đem suy nghĩ này dẹp vào một góc, Lăng Phàm lại đặt sự chú ý của mình vào chỗ duy nhất còn có che chắn trên cơ thể nàng.
Hắn nhanh tay đem tiết khố của nàng cởi ra ngay khi nàng vẫn chưa kịp phản ứng. Sau đó liền muốn đến gần quan sát nó.
"Đừng..." Nàng nhỏ giọng kinh hô, hai chân theo bản năng khép lại, che chở cho nơi tư mật.
Khi nãy, lúc được hắn hôn nhẹ, nàng liền cảm giác được hạ thể bỗng dưng lại xuất hiện ẩm ướt vết tích, giống như muốn tới nguyệt sự.
Nàng không muốn để hắn nhìn thấy, rất ngượng ngùng.
Thế nhưng, loại bảo hộ này ở trước mặt Lăng Phàm liền ngay cả một tia tác dụng cũng không có. Hắn rất dễ dàng liền đem hai chân của nàng tách ra.
Hạ thể của nàng rất dễ nhìn, trắng nõn hồng hào.
Hắn đưa một ngón tay, khẽ sờ vào bên trên một chút. Nàng liền không khỏi run lên, đưa tay muốn che chắn.
"Đừng nhìn..."
Vạn Nghiên Dương nhu nhu nói, tiểu huyệt bị hắn nhìn chăm chú lại không biết xấu hổ chảy ra mật dịch, khiến nàng e lệ không thôi.
Lăng Phàm không có đáp lời, mà là dùng ngón tay lây dính hoa dịch, nhẹ chạm vào hoa tâm nhỏ bằng hạt đậu của nàng.
"Ân...đừng mà..." Hoa tâm bị mân mê đùa bỡn, Vạn Nghiên Dương chỉ cảm thấy sống lưng tê dại, không khỏi mở miệng cầu xin.
"A..." Sau một phút, Vạn Nghiên Dương không nhịn được phát ra âm thanh lãng lãng mị mị. Hạ thể chợt co rút, một luồng mật dịch liền chảy ra, đem tay của Lăng Phàm đều thấm ướt.
Mắt hạnh của nàng phủ lên một tầng sương mù, mang theo mê mang. Môi đỏ khẽ nhếch, bắt đầu khó nhọc hô hấp lấy.
Lăng Phàm không nói một lời đem tay chùi vào trên quần áo của nàng. Sau đó lại cúi đầu, hôn lên môi của nàng.
Trong lúc hoan hảo, hắn rất ghét mở miệng nói chuyện. Cho nên trong suốt quá trình, hắn thường thường sẽ luôn giữ vững yên tĩnh.
Một bên ở trong khoang miệng của nàng càn quấy. Một bên, hắn lại giải khai đai lưng của mình, đem hạ thân căn cứng lấy ra, ở bên ngoài hoa huy*t của nàng ma sát.
"Ngô...ưm..." Cảm thấy dưới thân bị một thứ đồ vật lạnh lẽo như gậy sắt dán vào. Vạn Nghiên Dương không khỏi nổi lên một lớp da gà, bắt đầu kháng nghị.
**Đa tạ truyenvongduhethong đã đẩy KP cho ta a. Iu iu đát. Hôm nay sẽ bạo chương.