Ngay khi nàng còn đang bối rối, thì trên đỉnh đầu lại truyền tới giọng nói bất cận nhân tình của nam nhân:"Hạ Tây, ngươi muốn thứ gì?"
"???" Lăng Phàm đột nhiên lại đến một câu, khiến Hạ Tây không khỏi ngây ngốc tại chỗ. Đại thiếu gia là đang nói gì a?
Mắt nhìn thẳng chính mình ở trong gương, Lăng Phàm liền bình tĩnh, thản nhiên hỏi tiếp. Nhưng thanh âm lại giống như chứa đựng ma lực, phảng phất như lệ quỷ đang tại câu dẫn lòng người:"Ngươi muốn có được tự do, trở nên xinh đẹp hơn hay không?
Tự do và xinh đẹp có liên quan gì tới nhau?
Mặc dù khó hiểu, nhưng Hạ Tây vẫn thành thật nhẹ gật đầu.
Được đến đáp án bản thân mong muốn, Lăng Phàm lại hơi câu lên nụ cười. Thanh âm lộ ra mấy phần ngả ngớn:"Nếu ta nói, chỉ cần ngươi bồi ta ngủ một giấc, sẽ đạt được những thứ ngươi muốn, thì ngươi có làm hay không?"
Nàng đây là bị thiếu gia...thông đồng làm bậy sao?
Hạ Tây kinh ngạc ngẩng đầu, khi nhìn đến gương mặt bị hủy hoại của hắn, mặc dù có chút kinh hãi, nhưng cũng không khó tiếp nhận đến vậy.
Nhưng nghĩ tới lời nói của hắn, nàng lại không cấm rụt cổ, động tác trên tay cũng dừng lại.
Lăng Phàm biết rõ Hạ Tây là đang cân nhắc, nên hắn cũng không vội dò hỏi.
Hơn một phút sau, đầu nhỏ của Hạ Tây liền nâng lên. Trong đôi mắt hiện ra kiên định, cứ như vậy nhìn chằm chằm vào hắn, sau đó gật đầu thật mạnh một cái.
Nàng thú nhận, điều kiện mà hắn đưa ra thật sự rất mê người đối với nàng, nàng không có cách nào chống cự được sự cám dỗ của nó.
Dù cho không biết hắn có phải là đang lừa nàng hay không. Nhưng nàng vẫn lựa chọn đặt cược một lần, cược bản thân tin tưởng đúng người.
"Nếu ngươi đã chọn lựa như vậy, thì sẽ không cách nào hối hận được đâu a. Con người của Lăng... Lâm Hạo Phàm ta, ghét nhất chính là kẻ bội ước. Một khi đạt thành hiệp định với ta, ngươi sẽ không thể nào quay đầu được."
Nói xong, Lăng Phàm cũng không đợi Hạ Tây trả lời đã kéo lấy tấm chăn phủ lên đầu nàng, đem đầu của nàng che lại.
Giả bộ làm chính nhân quân tử, trang bức một chút liền có thể. Nhưng nếu thật đem nàng nói cho hối hận, thì lúc đó hắn mới thật khóc không ra nước mắt a!
Đầu bị bóng tối bao chùm, Hạ Tây chỉ cảm thấy bản thân giống như bị người đặt xuống giường.
Sau đó, ván giường liền kẽo kẹt vang lên, một người nữa cũng đã leo đến trên giường.
Hắn giống như ở ngay bên cạnh nàng, từ trên cao nhìn xuống nàng. Nàng muốn đưa tay đem tấm chăn vén lên, nhưng chưa đợi nàng thực hiện được, thì đã bị nam nhân ngăn cản.
"Vén chăn lên, ngươi sẽ bị dọa khóc." Lăng Phàm lạnh lùng cảnh cáo.
Lúc này, áo của Lăng Phàm đã cởi ra, lộ ra từng chỗ cơ bắp săn chắc. Không quá phô trương như huấn luyện viên thể hình, nhưng đồng dạng cũng khiến người nước miếng chảy xuôi.
Đây cũng là nhờ Lâm Hạo Phàm bình thường rất hay rèn luyện thân thể, cho nên dáng người của hắn mới tốt đến vậy. Không có sáu múi dồn một, hay bắp tay có thể nhồi thành bột làm bánh.
Nhưng đáng chú ý nhất chính là, ở trên từng khớp xương vai, tay,... của hắn, tất cả đều xuất hiện hắc sắc vết rạn. Giống như từng khối gỗ ghép lại trên người của những con gối.
Liếc nhìn Hạ Tây, Lăng Phàm mặt không biểu tình đem nàng lột sạch, cơ thể trắng nõn lộ ra
ửng hồng cũng theo đó phơi bày ra.
- -----Ta là đường phân cách dùng để thay thế phân đoạn sắc, bởi vì con Nhóc quá lười------
Một canh giờ sau.
Lăng Phàm từ trong dục thùng bước ra, vô số giọt nước bắn tung tóe xuống sàn nhà.
Hắn đứng trước gương đồng, từng đầu vết rạn ngoằn ngoèo trên cơ thể cũng đã phai mờ hơn không ít.
Hắn mở tủ quần áo của Lâm Hạo Phàm, từ trong đó lấy ra một bộ y phục mới nhất.
Đó là một bộ lam sắc hoa phục, tay áo ôm sát vào cánh tay. Bộ y phục này, đối với Lâm Hạo Phàm cũng là một ký ức rất khắc sâu.
Vào dịp Tết đoan ngọ năm trước, mẫu thân của hắn đã mua về mấy bộ quần áo mới cho Lâm Hạo Thiên.
Khi đó, Lâm Hạo Phàm len lén đứng ở ngoài cửa, ngưỡng mộ nhìn xem Lâm Hạo Thiên đem y phục mới lấy ra.
Nhưng không may, hành động này lại bị Lâm Hạo Thiên bắt gặp được. Cuối cùng, Lâm Hạo Phàm còn phải chịu đựng vô tận chế giễu của hắn ta.
Lúc đó, phụ mẫu, nội tổ mẫu của Lâm Hạo Phàm cũng đứng ở một bên.
Mà bộ y phục này, chính là Lâm Hạo Thiên đương trường "bố thí" cho hắn. Bắt hắn ở ngay tại chỗ nói lời cảm tạ với hắn ta.
Từ đó về sau, bộ y phục này liền bị Lâm Hạo Phàm vứt vào trong góc tủ, không bao giờ dùng tới nữa.
Lăng Phàm mặc vào hoa phục, chải lại đầu tóc, lại dùng dây vải đem tóc cột cao. Sau đó mới bắt đầu đánh giá lại tự thân.
Gương mặt hắn lúc này mặc dù vẫn còn tái nhợt, nhưng môi cũng đã nhiều ra được một điểm huyết sắc.
Vết thương trên nửa phải khuôn mặt cũng đã mọc ra được một điểm thịt non. Mặc dù vẫn như cũ nhìn mà ghê người, nhưng chí ít cũng không lộ bạch cốt ra tới.
Khi các Chân Thần chiến đấu với nhau, nơi bị san bằng bởi lực trùng kích quá lớn, sẽ có những tia lửa văng ra. Mà những tia lửa đó, chính là Thần hỏa.
Nói cho dễ hiểu, Thần hỏa chính là một sợi tàn phiến có chứa đựng lực lượng của Thần.
Đa số các thế lực lớn trong thiên hạ đều sẽ có được Thần hỏa, chỉ là số lượng ít hay nhiều mà thôi.
Những chỗ da thịt bị Thần hỏa đốt tới, vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ hồi phục lại được. Trừ phi kẻ đó có thể thành Thần, dùng lực lượng của Thần một lần nữa tái tạo lại huyết nhục.
**Cảm ơn Lythich đã đẩy KP nhé.
**Ta vốn định viết H a. Nhưng hôm trước vote, 60% tình iu lại không thích Sắc a. Cho nên ta liền không viết.