Hai vợ chồng vốn dĩ vẫn còn mệt mỏi, vẻ mặt cứng lại, nhanh chóng cầm điện thoại lên, trong điện thoại, ba Lương vẫn đang tức giận: “Có hơn chục người thân đều đang ở đây, con không thấy mất mặt sao? Không đứng đắn với chúng tôi thì thôi, con đang làm cái trò gì với ông nội vậy hả?”
Ở đầu dây bên kia giọng nói mơ hồ của ông nội Lương vang lên “Không sao đâu”, nhưng cha Lương đang tức giận, ông hít một hơi thật sâu, như muốn tiếp tục chửi.
Thẩm Úc Tiều vội vàng chen lời: “Chuyện đó, ba, con xin lỗi, Lương Trung Tuyền không biết con gọi cho ông nội, những lời vừa rồi của em ấy,…là, là nói với con.”
Người ở đầu dây bên kia nghe vậy thì im lặng trong phút chốc, còn Thẩm Úc Tiều thì cảm thấy hai má nóng bừng, rõ ràng lúc nãy còn cầm chắc điện thoại trong tay, vậy mà bây giờ lại quên đi sự tồn tại của nó! Kể từ khi bắt đầu tham gia chương trình phát sóng trực tiếp, những chuyện như vậy căn bản chưa bao giờ dừng lại, Thẩm Úc Tiều bất lực đỡ trán, không phải anh bị mắc bệnh đãng trí rồi chứ,…
Sau khi im lặng một lúc lâu, giọng nói của cha Lương ở đầu dây bên kia bình thường trở lại: “… Nếu là nói với con thì quên chuyện này đi, sau này phải chú ý hơn.”
Thẩm Úc Tiều thận trọng đáp lại, lảng tránh đưa điện thoại của mình cho Lương Trung Tuyền.
Từ trước đến nay, ảnh đế Lương và ba của mình chưa từng nói chuyện với nhau được vài câu, cậu nói với người ở đầu dây bên kia là hai người sẽ đến nhà ông nội rồi cúp máy, sau đó vừa quay đầu lại cậu đã nhìn thấy bé cưng của mình đặt hai tay lên đầu gối, tự nhiên quay mặt ra ngoài cửa sổ mà không nói gì.
Cậu mỉm cười rồi kéo anh lại: “Người mất mặt là em, anh khó chịu gì chứ?”
Thẩm Úc Tiều nhíu mày lại, lo lắng nhìn cậu nói: “Gần đây anh như kiểu đang mang thai…”
Ảnh đế Lương đứng hình tại chỗ, ngạc nhiên nhíu mày lại nói: “Anh, chuyện này… hơi chạm đến điểm mù tư duy của em, dù có cố gắng như thế nào thì e cũng không mạnh đến mức này…”
Tổng giám đốc Thẩm trừng mắt, lườm cậu một cái rồi tiếp tục nói cho hết câu: “Giống kiểu hay quên những chuyện quan trọng như lúc đang mang thai ấy, em nghĩ cái gì thế?”
Ảnh đế Lương ngoan ngoãn ngậm miệng lại, mỉm cười dỗ dành nói: “Đừng lo lắng, đấy là chuyện bình thường, có thể là do anh đã già rồi?”
Hai người nhìn nhau trong hai giây, sau đó tiếng đánh “bụp bụp” và tiếng ảnh đế Lương xin tha vang ra từ trong xe.
Trong lúc hai người đang đánh nhau, hệ thống đột nhiên nói nhỏ: [Chuyện đó, nếu ký chủ muốn có con, cũng không phải là không thể…]
Lương Trung Tuyền nghe thấy vậy liền nắm lấy tay, rồi kéo Tổng dám đốc Thẩm lại và hỏi phần không khí ở trên đầu của Tổng giám đốc Thẩm: [Ở tương lai còn có loại kỹ thuật này sao?]
Hệ thống giải thích: [Cấy tế bào hạt nhân nhiễm sắc thể X của một trong hai người chồng vào tế bào trứng do tình nguyện viên hiến tặng, sau đó kết hợp với bên còn lại.
Về mặt lý thuyết, ý tưởng này đã có thể thực hiện khi xuất hiện kĩ thuật Khắc Long, thế nhưng nó liên quan đến quy luật tự nhiên của con người nên bị rất nhiều người phản đối và cũng không thể thử nghiệm.
Tuy nhiên, trong những năm gần đây, kỹ thuật này và nuôi cấy nhân tạo trong ống nghiệm đã được thông qua, chuyện nam với nam sinh con đã có thể thực hiện, nếu hai người cảm thấy hứng thú, thì cố gắng thể hiện tình cảm, nếu tích góp được một tỷ trước tháng chín năm sau, thì có thể thực hiện được!]
Một năm tích góp một tỷ, chuyện này căn bản là không thể, Lương Trung Tuyền thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn bé cưng của mình: “Nếu có thể tích đủ, anh… anh có muốn không?”
Thẩm Úc Tiều dứt khoát trả lời: “Không muốn.”
Vốn dĩ cậu cũng không muốn có con, nhưng nhìn thấy bé cưng của mình dứt khoát như vậy, Lương Trung Tuyền không khỏi hứng thú, cậu cười hỏi: “Tại sao vậy? Anh không thích trẻ con sao?”
Thẩm Úc Tiều: “Nếu không thể chịu trách nhiệm, thà không có còn tốt hơn.”
“Vậy thì chúng ta chịu trách nhiệm không phải là được rồi sao?” Lương Trung Tuyền cố hỏi đến cùng: “Chúng ta còn chưa bắt đầu nuôi, cục cưng của chúng ta sao mà biết được ba của nó không chịu trách nhiệm chứ?”
“Nuôi con không phải chỉ cần có tiền và thời gian mà còn cần có cả tình yêu thương của cha mẹ” Thẩm Úc Tiều nghiêm túc nhìn cậu, Lương Trung Tuyền như cảm nhận được điều gì đó, cậu nắm lấy tay anh, hơi thở cũng chậm lại, hòa vào tâm trạng của chủ nhân.
Chỉ nghe Tổng giám đốc Thẩm tiếp tục nói: “Tuy em luôn ở bên cạnh con, nhưng vẫn không thể yêu thương con như những bậc cha mẹ khác.”
Hệ thống: [Oa ~~~]
Lương Trung Tuyền ngây người tại chỗ, giống như chết máy, Thẩm Úc Tiều lợi dụng lúc cậu không cử động liền cứng ngắc đẩy cậu ra rồi hắng giọng: “Muốn có con thì em tự đi mà nhận nuôi, dù sao thì anh cũng không…ưm…”
Nụ hôn bất ngờ của cậu đã chặn lại những lời nói của anh ở trong miệng, Thẩm Úc Tiều đứng hình một giây rồi mạnh mẽ đáp lại nụ hôn của cậu, hai người không ngừng trao đổi hơi thở, càng ngày càng mãnh liệt, sau đó vẫn là lý trí kéo hai người trở về hiện thực, lúc buông ra Lương Trung Tuyền vẫn chưa thỏa mãn, cậu liên tục hôn lên trán và mặt anh, như thể chỉ có cách này mới thể hiện được một phần mười cảm xúc trong lòng cậu.
Tổng giám đốc Thẩm bị cậu hôn, nước miếng dính hết lên mặt, nhưng hiếm khi thấy anh không tức giận mà chỉ nhẹ nhàng đẩy cậu ra lúc cậu sắp hôn lần nữa: “Em dừng lại được chưa?”
Miệng của Lương Trung Tuyền gần như biến thành trăng khuyết, cậu lấy khăn ướt ra lau mặt cho Thẩm Úc Tiều rồi ôm chặt anh vào lòng, cười nói: “Không dừng lại, được bé cưng của em chiều chuộng, cả đời này em cũng không dừng lại.”
Tất nhiên cậu biết rằng bé cưng của cậu yêu cậu, nhưng trong thâm tâm cậu cũng biết, nó khác với những gì anh nói ra, cậu biết rõ tính cách của Thẩm Úc Tiều vì vậy cậu đã bỏ đi những tính xấu lúc đầu của mình, trở thành người chủ động trong mối quan hệ này.
Cậu chưa bao giờ mong sẽ nghe được những từ như là “thích” hay là “yêu” từ miệng anh, nhưng khi anh thật sự nói ra, bị cảm động đến mấy lần cậu mới nhận ra, vừa cảm thấy chán ghét bản thân bởi những lời nói trong lúc kích động, vừa cảm thấy bản thân thật sự rất may mắn, cậu không chỉ gặp được thần tình yêu, mà thần tình yêu còn nói với cậu rằng, ngay cả con cái cũng không thể làm vơi đi tình yêu thương của cậu.
Có lẽ kiếp trước cậu thực sự đã cứu vớt thế giới, Lương Trung Tuyền lại hôn anh, nếu không kiếp này sao cậu lại có thể có được một bé cưng tốt đến như vậy.
Thẩm Úc Tiều giơ tay ra nhéo mặt cậu rồi hỏi: “Còn em? Em có muốn có con không?”
“Không muốn” Lương Trung Tuyền lập tức nói: “Đó cũng là lý do mà em không muốn có một chú cún con.”
Thẩm Úc Tiều nhìn cậu cười nhõng nhẽo, giống hệt như lúc diễn bộ “Xa Một Chút” liền bật cười.
Từ lúc từ thôn Đại Lạp Tử về thành phố rồi từ thành phố đến thành phố J, ảnh đế Lương cứ như bị trúng tà, mặt lúc nào cũng tươi cười, đôi khi cậu hình như nhớ ra chuyện gì đó rồi bật cười thành tiếng, sau đó quay đầu lại hỏi bọn họ sẽ đi đâu khiến Tiểu Chu cười đến phát sợ, cậu ta không khỏi liếc mắt nhìn Tổng giám đốc Thẩm.
Tổng giám đốc Thẩm cảm nhận được ánh mắt của Tiểu Chu, nắm chặt lấy tay của ông xã nhà mình, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như thường: “Không cần để ý đến em ấy.”
Tiểu Chu ngại ngùng thu lại ánh mắt, lẳng lặng thả tấm ván cách âm vừa mới kéo lên xuống.
Hệ thống cũng âm thầm dùng mosaic che mặt của ảnh đế Lương lại, rồi từ trong ý thức nói với Tổng giám đốc Thẩm: [Ký chủ, cậu nhìn xem, trước đó cậu đã biến người ta thành dáng vẻ gì, thế mà chỉ với mấy