“Nói như vậy…” Lương Trung Tuyền nghi hoặc nói: “Là chính chúng ta muốn mơ như vậy?”
Hệ thống: “Cái này là mấu chốt sao? Mấu chốt là các người vu oan tôi… Vốn dĩ chính là bản thân hai người muốn, người yêu ký chủ, mong cậu tự mình ngẫm lại, cậu có phải nghĩ tới mình không xứng với ký chủ? Có phải hối hận mình rõ ràng không xứng còn ỷ vào ký chủ thích cậu liền tùy ý thể hiện tính tình? Thế nào cũng phải cảm thấy ngược bản thân một chút mới là công bằng với ký chủ?”
Thẩm Úc Tiều nghe vậy khẽ nhíu mày, vừa định giơ tay đấm lão công đầu óc lung tung rối loạn nhà mình, lại bị hệ thống cắt ngang: “Ký chủ, cậu cũng vậy, tính cách của cậu không ra sao, nhưng đã không phải sửa lại rồi sao! Vì sao vẫn cho rằng tất cả lỗi lầm đều là do mình? Tôi nói cậu không tin, người yêu dỗ cậu, cậu cũng không tin, cậu muốn tin mấy cư dân mạng rác rưởi có phải hay không! Các người có thể đáng trông cậy một chút không? Hồi ức về thời điểm phát sóng trực tiếp không được sao? Một giây đã làm mấy người ngọt đến phát khóc!
Càng muốn đem sai lầm kéo lên trên người mình, dù kéo lên chính mình trên người cũng không vấn đề gì đi, còn muốn cho bổn hệ thống đội nồi! Ấy! Vác theo hai người các cậu cũng quá khó rồi!”
Hệ thống phát ra tiếng thở dài như cha già, căm giận bế quan, đóng cửa tự kỷ một mình, mà trong thế giới hiện thực hai chồng chồng lại thật lâu không nói gì.
Ngày thường sinh hoạt cùng nhau, hai người đều không muốn thừa nhận vấn đề của mình, một người xụ mặt lãnh đạm, một người lại hoạt bát hướng ngoại, tự luyến đến mức thần tiên cũng sợ, ai có thể nghĩ đến, trong tiềm thức của từng người, đều đem sai lầm ôm hết trong người, thậm chí tự trách đến tự ti đâu?
Cuối cùng vẫn là Lương Trung Tuyền phá vỡ sự im lặng: “Bảo bối…… em trước nay đều không có cảm thấy tính cách anh không tốt, thật đó.
Mặc dù đúng là đôi lúc có chút mệt mỏi, nhưng những gì em nhận được từ anh, so với tình yêu của em cho anh đều nhiều hơn.
Em yêu anh, tính cách của anh, cách anh rầy em, cái nắm tay nhỏ của anh, chúng bảo bối cùng nhau tạo ra của em, độc nhất của em, nên em không cho pháp bất kì kẻ nào phủ nhận mọi thứ từ anh, hiểu không?”
Cậu nhớ tới bản thân lúc trước không thành thục, khẽ thở dài một cái: “Những lúc em cáu kỉnh với anh, cũng là vì nhất thời không biết xử lý như thế nào.
Tính cách của anh một chút cũng không xấu, rõ ràng là đáng yêu như vậy, dù anh không tin em, anh cũng nhìn xem trên mạng những người đó khóc la đòi cướp người của em, bọn họ không phải cũng nói anh đáng yêu sao?”
Tổng giám đốc Thẩm vì lời thổ lộ của cậu mà mặt đỏ tai hồng, tiếp đó mất tự nhiên đẩy cậu ra, đưa lưng về phía cậu, tay còn không quên duỗi về sau đấm vào bắp chân lão công nhà mình một chút: “Em mới đáng yêu!”
Lương Trung Tuyền da mặt dày hắc hắc cười hai tiếng: “Em cũng cảm thấy như vậy.”
Tổng giám đốc Thẩm suy nghĩ một hồi, cũng khe khẽ thở dài: “… Nhưng mà, nếu không phải anh vẫn luôn đả kích em như vậy, em cũng sẽ không nghĩ nhiều như thế…”
“Anh như vậy cũng tính là đả kích sao?” Lương Trung Tuyền cười đi đến gần bảo bối, ôm chặt anh lần thứ N: “Anh cũng quá coi thường em rồi.
Bảo bối, cái đó không gọi đả kích, mà là đang làm nũng, gọi em là cái cọc gỗ ngắn mới tính là đả kích.”
Thấp thỏm cùng không tự tin trong lòng đều bị hệ thống chấn động rớt ra ngoài hết, Thẩm Úc Tiều vẫn còn duy trì trạng thái thẹn thùng, không muốn nhìn thẳng cậu, vì thế dứt khoát vùi mặt vào cậu: “Em mới là làm nũng.”
Lương Trung Tuyền: “Được, là em làm nũng, em thích nhất là làm nũng, dù sao cũng có Kiều Kiều nhà em cưng chiều em, có phải hay không, kim chủ đại nhân?”
Thẩm Úc Tiều chôn trong lòng ngực cậu, nhỏ giọng “Ừm.” Một tiếng
Lương Trung Tuyền: “Vậy anh nói, tính cách bảo bối của em có được không?”
Tổng giám đốc Thẩm im lặng, vì thế ảnh đế Lương liền giống một cậu bé, một bàn tay ôm chặt anh vào lòng, một cái tay khác mò đến dưới nách anh, bắt đầu cù lét.
Thẩm Úc Tiều từ trước đến nay không có máu nhột, nhưng bị lão công nhà mình cù, tuy rằng không nhột, nhưng chính là nhịn không được muốn tránh, đối phương ôm anh chặt đến nỗi không thể động đậy được, cho dù là anh trốn như thế nào, tay Lương Trung Tuyền luôn có thể lợi dụng sơ hở khi dễ anh, một bên cù, một bên giả bộ độc ác: “Nói đi, hửm? Nhanh nói đi, ca ca nhà em tính cách tốt không?”
Hai người cứ như vậy náo loạn nửa ngày, cuối cùng vẫn là tổng giám đốc Thẩm bại hạ trận, uất nghẹn mà trả lời: “…Tốt.”
Lương Trung Tuyền: “Bảo bối của em có phải đáng yêu nhất thế giới không?”
Tổng giám đốc Thẩm không đáp, Ảnh đế Lương liền tiếp tục chơi xấu, mãi đến khi khuôn mặt nhỏ của đối phương bị nghẹn đến mức đỏ bừng, cắn răng hùa theo: “…Đúng.”
Khi có được câu trả lời như mong muốn rồi, thì ảnh đế Lương rốt cuộc cũng hài lòng, buông tổng giám đốc Thẩm đã mềm nhũn ra, chính mình nghênh ngang chui vào chăn: “Nào, đứng cạnh giường nói một trăm lần, Thẩm Úc Tiều đáng yêu nhất thế giới, em liền tha thứ cho sự bất kính của anh đối với bảo bối nhà em.”
Yêu cầu này đúng là không biết sống chết, tâm tư tổng giám đốc Thẩm tuy rằng bị hệ thống vạch trần, nhưng cũng không nghĩa là anh vứt bỏ hình tượng bá đạo tổng tài, chỉ thấy Lương Trung Tuyền thích ý mà híp mắt, tiếp tục nói: “Không muốn làm cũng có thể, hôn một cái bằng mười câu, nhớ rõ quyết định nhanh chút nha, bằng không quá giờ chỉ được một câu thôi.”
Tổng giám đốc Thẩm yên lặng từ trên giường xuống dưới, theo hướng ngón tay của ảnh đế Lương mà đứng bên người cậu.
Lương Trung Tuyền thấy thế, không khỏi khẩn trương mà nhướng mày: “Xem ra anh là tình nguyện nói một trăm lần cũng không muốn hôn em, vậy được rồi, vậy chỉ có thể là em tới……”
Lời còn chưa dứt, “soạt” một cái, chăn trên người cậu đã bị tổng giám đốc Thẩm xốc lên, tiếp theo, là một tràn nắm đấm nhỏ từ tay bảo bối nhà mình rơi xuống như mưa.
Lương Trung Tuyền bị đánh đến mức kêu ngao ngao, một bên trốn một bên xin tha.
Lúc này, tổng giám đốc Thẩm không có giống thường mà đuổi theo đánh cậu, chỉ yên lặng đứng ở tại chỗ, nhíu mày hỏi: “Em không phải nói nắm tay của anh cũng là bộ phận tạo thành bảo bối của em? Vì sao không thể tiếp nhận nó?”
Ảnh đế Lương nhất thời nghẹn lời, câm lặng một lúc lâu, chính mình lặng lẽ trở về chỗ cũ, nằm úp mặt vào gối, mang theo tiếng khóc nức nở oan ức nói: “Anh muốn đánh thì đánh đi, vì bảo bối của em, em cái gì cũng có thể chịu đựng được!”
Tổng giám đốc Thẩm rất biết nghe lời, cực kỳ phối hợp mà chứng minh cho cậu thấy —— đánh tới sướng thân.
Ảnh đế Lương từ đầu đến chân bị tra tấn một phen.
Sau khi tổng giám đốc Thẩm đánh xong, còn cẩn thận dè dặt mời “Người bạo hành” cao ngạo vào trong chăn, giống như tiểu minh tinh được bao dưỡng, không dám đối nghịch với kim chủ.
Kim chủ đại nhân cao ngạo mà chui vào chăn, lại cao ngạo mà chỉ chỉ