Người xem và ảnh đế Lương, stylist ngây người ra, vài giây sau, stylist lập tức xù lông: “Sờ đi sờ đi, cứ tùy tiện sờ đi! Tôi mặc kệ các anh!”
Dứt lời, cô ta che miệng cười trộm rời đi, bỏ lại hai vợ chồng và cameras ở trong phòng.
Ảnh đế Lương cứng đờ người, nhấc tay ra một lúc lâu sau mới hít vào một hơi thật sâu.
Tổng giám đốc Thẩm biết tiếp theo cậu muốn làm gì, trước tiên giơ tay ra là tư thế che chắn người: “Đừng chạm vào anh, vừa mới thay quần áo xong.”
“Yên tâm, không vò nát đâu.” Dứt lời, cậu buông tay xuống, dùng sức xoa nhẹ một lượt biến đầu tóc tổng giám đốc Thẩm thành một cái ổ gà hỗn loạn, sau đó đôi tay dời trận địa, bóp chặt eo bảo bối nhà mình, ôm cả người anh nhấc bổng lên, xoay người đặt lên trên mặt bàn phía sau.
Tổng giám đốc Thẩm không hề chuẩn bị đột nhiên bị bế lên, sợ tới mức tay vung về phía trước, nháy mắt tóm lấy đầu tóc ảnh đế Lương.
Bị nắm chặt đầu tóc, ảnh đế Lương vốn định bế người lên để hôn, cuối cùng lại bị túm lại cùng một chỗ.
Hai vợ chồng một người đầu tóc hỗn loạn ngồi trên mặt bàn, một người khác đứng giữa hai chân anh, lại còn bị gắt gao kéo tóc, cứ bảo trì tư thế chật vật xấu hổ như thế một lúc, giây tiếp theo, cùng nhau bật cười.
Tổng giám đốc Thẩm ở trước ống kính rất ít khi cười, chỉ há miệng một cái chớp mắt lại nhịn xuống, tay đang nắm đầu tóc đối phương không tự chủ mà buông ra, mà Lương Trung Tuyền nhân cơ hội đấy, một tay nắm lấy cổ tay anh, phòng ngừa lại bị túm tiếp, một tay khác đỡ sau cổ anh, hơi dùng sức, rướn người, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.
Bởi vì vấn đề dáng đứng và vị trí, vị trí Lương Trung Tuyền đứng thấp hơn một chút, lúc muốn hôn môi bảo bối nhà mình, tự nhiên phải ngẩng cao đầu lên, mà tổ đạo diễn cũng nhân cơ hội này chuyển ống kính qua cameras ở chỗ xa hơn chút để quay trọn hình ảnh, ánh mặt trời từ cửa sổ bên cạnh bọn họ chiếu vào bên trong, ở trên màn hình một cảnh quay hoàn mỹ.
Từ góc độ của người xem, giống như một tín đồ đang hôn môi Thánh Tử, đầu tóc Thánh Tử tuy lộn xộn, nhưng đôi mắt chậm rãi nhắm lại, hàng lông mi dài che khuất đôi mắt hắn, thoạt nhìn vừa thánh khiết lại đơn thuần.
Mà lúc này, trên màn hình lại một lần nữa phủ kín bình luận:
— giữa trưa còn chưa được ăn cơm, cứ như vậy bị nhét đầy mồm thức ăn cho chó có thích hợp không?
— a a a a a a tôi đi chết đây! Sờ đầu ngược hướng là thao tác lẳng lơ gì vậy! Tôi cũng muốn có người yêu để cọ lòng bàn tay!
— trời ạ, ánh mắt Kiều Kiều lúc cọ cọ thiếu chút nữa giết chết tôi, vì sao lại tin cậy và thâm tình đến như vậy! Anh còn nhớ rõ hình tượng tổng giám đốc bá đạo của anh không!
— trong mỗi giấc mộng hằng ngày, tôi cũng mơ có được Kiều Kiều
— ha ha ha ha ha vẻ mặt của tôi lúc này giống với vẻ mặt của stylist
— hu hu hu cảnh hôn môi này đẹp quá mức rồi! Ôm người đặt trên mặt bàn là cái thao tác nguy hiểm gì vậy! Kswl (ngọt chết tôi rồi)!!
— cái kia…….mọi người có ai còn nhớ là ảnh đế Lương ghét nhất là bị người khác sờ đâu không…….
— Kiều Kiều không phải là người khác, Kiều Kiều là sinh mệnh!
— ha ha ha chỉ có mình tôi để ý đến tình huống lật xe sao, tổng giám đốc Thẩm bị dọa sợ đến túm đầu tóc cũng thật đáng yêu!
— mấy ngày trước còn nhìn thấy bên dưới hot search có mấy bình luận nói về thuyết âm mưu khủng khiếp nào đó, suýt chút nữa tôi bị ảnh hưởng theo, còn may, nhìn thấy bọn họ vẫn ngọt ngào như cũ là tôi yên tâm rồi hu hu hu
……..
Đợi một đợt kích động qua đi, hai vợ chồng đã buông lỏng đối phương ra.
Tổng giám đốc Thẩm rốt cuộc cũng không giữ được kiểu tóc ôn hòa mềm mại mà stylist tạo kiểu cho mình, mà là bị ảnh đế Lương hầu hạ chải kiểu tóc tinh anh như thường ngày.
Giá trị nhan sắc vẫn là không bị ảnh hưởng, nhưng khí thế cường hãn lập tức tăng lên mười phần, hơn nữa sắc mặt tổng giám đốc Thẩm lúc nào cũng lạnh như băng, áp bức tới mới khiến cho người xung quanh không dám có tâm tư nhúng chàm.
Có người xem bỗng nhiên hiểu ra – bình dấm chua lớn Lương sợ là không phải là cố ý!
Thời điểm hai vợ chồng dính nhau cũng không có xem bình luận, tự nhiên ảnh đế Lương cũng không bạo phát lật xe cố tình lộng loạn đầu tóc bảo bối nhà mình một lần nữa.
Lúc hai người cùng nhau đi tới bậc cửa, ảnh đế Lương còn cố ý vươn tay đỡ lấy anh: “Lão công, cẩn thận kẻo ngã.”
Tổng giám đốc Thẩm bị cậu gợi lại ký ức xấu hổ bị người khác nhìn ra mình giả bộ bị ngã, vừa đi vừa “bụp bụp” đấm lão công nhà mình mấy cái
Trên đường đến hội trường, ảnh đế Lương không ngừng nín cười đến run rẩy, sau đó cũng nhận được mấy nắm đấm qua, đại khái là do rất lâu không gặp mặt, mức độ bao dung nhẫn nhịn của tổng giám đốc Thẩm đối với ảnh đế Lương cũng cao hơn không ít, thậm chí còn thường xuyên mang theo ý cười đi nhéo mặt ảnh đế Lương và xoa tóc, sự ỷ lại và tình cảm của hai người đều không ngăn được, kết quả kéo một đợt người xem thi nhau ghen ghét.
+++++++
Bởi vì họp thường niên năm nay có cả giải trí Tinh Vân, đồng thời lại được chương trình thực tế đang hot hiện nay phát sóng trực tiếp, bởi vậy tổng giám đốc Thẩm cố ý thuê một hội trường siêu lớn, còn tri kỷ chuẩn bị cả thảm đỏ cho các nghệ sĩ Tinh Vân đến tham gia buổi họp thường niên.
Theo lý mà nói thì họp thường niên của công ty chỉ là một sự kiện nhỏ không thẻ so sánh với các buỗi lễ trao giải được, nhưng có lẽ bởi vì sự kiện lần này được phát sóng trực tiếp, cũng có lẽ là muốn hai vợ chồng tổng giám đốc ngạo nghễ ngẩng cao đầu, nên đại đa số minh tinh của giải trí Tinh Vân đều trình diện.
Hơn nữa, bên ngoài hội trường còn có rất nhiều phóng viên vây chặt chụp ảnh, một cuộc họp thường niên bình thường của công ty thiếu chút nữa biến thành buổi lễ trao giải thưởng.
Khán giả lại cũng không quan tâm nhiều như vậy, ở phòng phát sóng trực tiếp bọn họ được thấy tận mắt rấy nhiều idol của mình, nhao nhao thỉnh cầu tổ đạo diễn phóng ống kính ra xa hơn.
Vốn dĩ ban đầu đạo diễn cũng có tính toán như vậy, nhiều minh tinh xuất hiện ở đây như vậy, không cần phải tiêu tiền để mời cũng có thể quay chụp, đây đúng là một cơ hội tốt! Kể cả chương trình thực tế này vốn dĩ là một hạng mục của Tinh Vân, nhưng nếu muốn mời nghệ sĩ của công ty vẫn phải trả tiền như cũ, tuy rằng người tham dự phần lớn đều không được coi là nghệ sĩ tuyến một nhưng cũng đủ hấp dẫn một lượng lớn fans tới xem.
Trong số những người tham dự, lớn tuổi nhất chính là Thành Trăn.
Từ sau sự kiện cậu ta bị buộc đi “nghe ngóng” rồi bị chặn lại trong WC, cậu ta vẫn luôn thấp thỏm bất an, cậu ta không ngờ Lương Trung Tuyền lại thật sự nói cho Thẩm Úc Tiều biết sự tồn tại của mình, cũng không ngờ tổng giám đốc bá đạo lại dùng phương thức này để vả mặt mình báo thù cho Lương Trung Tuyền.
Bị ông chủ và kim chủ của công ty đồng thời chán ghét, cậu ta có thể tưởng tượng được tương lai của mình u ám như thế nào, dù sao đều có khả năng bị đóng băng hoạt động, vì thế cậu ta bèn bất chấp tất cả, không nhận việc, không đi dự tiệc, kể cả cậu hai nhà họ Tưởng gọi điện thoại mời cậu ta cũng dám từ chối.
Cứ như vậy ở trong nhà đợi vài ngày, cậu ta cũng không có chờ tất cả những góc khuất của mình bị phát tán trên mạng.
Thẳng đến khi Hồ Lệ vẫn luôn uy hiếp hắn bị đẩy vào tình trạng ăn không ngồi chờ, cậu ta mới nhận được điện thoại của một người đại diện khác trong công ty, mới biết được, công ty đang tra xét việc lãnh đạo và người đại diện dẫn mối.
Chỉ cần có người gửi đơn tố cáo sẽ tiến hành điều tra, những người đó làm những việc này từ trước đến nay đều chưa hề nghĩ tới việc giấu giếm, bởi vậy chỉ cần điều tra chuẩn, sau khi chứng thực hoặc là đuổi việc hoặc là đóng băng.
Người nọ còn cố ý nói với cậu ta: Không cần sợ những tư liệu đen bị phát tán ra, tổng giám đốc Thẩm yêu cầu công ty bảo vệ nghệ sĩ, cho dù là nghệ sĩ đã từng tự nguyện bán mình, nếu muốn vẫn có thể chấm dứt hợp đồng trong hòa bình.
Phản ứng đầu tiên của Thành Trăn là tố cáo những toàn bộ những việc làm ghê tởm của Hồ Lệ lên trên, ngay sau đó tố cáo lập tức ngây ngẩn người, cậu ta ở trong giới giải trí chăm chỉ nhiều năm, chưa từng gặp một ông chủ công ty giải trí nào ngu xuẩn như vậy, tài