Cái xưng hô “người đàn ông đáng khinh” này, ảnh đế Lương vô cùng quen thuộc, chẳng qua sau này khi yêu tổng giám đốc Thẩm, cậu đã vô số lần hối hận vì thái độ đối với bảo bối nhà mình lúc đó, thường xuyên tự nhớ lại tự ngược đãi chính mình, không nghĩ tới bảo bối nhà mình còn nhớ rõ như thế…
Cậu không nhịn được cười thành tiếng: “Em là người đàn ông đáng khinh, vậy anh chính là chồng của người đàn ông đáng khinh, anh có chỗ nào tốt hơn so với em nào?”
Tổng giám đốc Thẩm lạnh lùng “Hừ” một tiếng, hỏi: “Khi nào em về nhà.”
Ảnh đế Lương nghe vậy, ý cười dẫn biến mất, cậu áy náy nói: “Xin lỗi bảo bối, bên này tuyên truyền còn chưa kết thúc, còn phải diễn tập chương trình chào xuân cuối năm… Không có gì bất ngờ xảy ra, có lẽ khoảng mùng một mới có thể trở về nhà… Nếu không năm nay anh với ba mẹ cùng nhau đón giao thừa được không?”
Thẩm Úc Tiều: “Ba mẹ đi nước ngoài”
“Vậy nếu không anh đến tỉnh J đón giao thừa với người nhà em được không? Em xong việc sẽ trở về liền, được chứ?” Ngữ khí của Lương Trung Tuyền hiển nhiên là có chút chột dạ, chương trình chào xuân cuối năm đối với nghệ sĩ mà nói thì đây không chỉ là một bữa tiệc tối mà còn là rất nhiều vinh quang.
Từ sau khi cậu trở thành ảnh đế, mỗi năm đều nhận được lời mời tham gia, loại đãi ngộ định kỳ thường xuyên cũng là lần đầu tiên trong giới nghệ sĩ cùng tuổi với cậu.
Có thể nói, nhận được lời mời tham gia chương trình chào xuân cuối năm không khác gì nhận được giải thưởng cả, một là được sự công nhận của dòng chính kịch, hai là được người trong giới thường thức, mới có thể đẩy cậu lên đến địa vị hiện giờ.
Cũng may tổng giám đốc Thẩm ở đầu dây bên kia cũng không quá mức dây dưa, lạnh lùng nói: “Tôi cũng phải đi công tác, về rồi nói sau.”
Lương Trung Tuyền buông di động, trong lòng rối rắm.
++++++
Sau cuộc họp báo lần này, chỉ bằng việc weibo của tổng giám đốc Thẩm dẫn đầu bảng hot search, lại thêm việc các fan vô cùng nhiệt tình với tình cảm của hai người, cho nên có vô số lời hỏi mời hướng về phía cậu, chẳng qua ảnh đế Lương một cái cũng không nhận lời.
Sau tết nguyên đán, tuyên truyền của hai bộ điện ảnh còn chưa thể kết thúc được, hiện tại cậu còn đang muốn bớt thời gian tham gia diễn tập chương trình chào xuân cuối năm, tuy chỉ xuất hiện trước ống kính hai phút để mở màn hâm nóng chương trình, nhưng càng tới gần tết Âm Lịch, diễn tập lớn diễn tập nhỏ từng cái nối tiếp nhau, cậu vẫn không thể có thời gian để trở về nhà.
Sau khi kết hôn, vài năm trở lại đây, từ trước đến nay mỗi dịp năm mới ảnh đế Lương đều bận rộn như thế, mà giai đoạn này sau khi họp thường niên và làm công tác tổng kết xong lại là thời điểm tổng giám đốc Thẩm nhàn rỗi nhất trong năm.
Những năm vừa rồi anh trầm mê công việc khiến cho đám nhân viên tăng ca trong đợt tết đều quỷ khóc sói gào, sau khi tan tầm ngoại trừ phải đi xã giao thì đều một mình xem phim Lương Trung Tuyền đóng cho hết thời gian.
Đợi Lương Trung Tuyền hết bận rộn, hai vợ chồng lại nhão nhão dính dính ở bên nhau ba ngày ba đêm.
Nhưng năm nay lại không giống với mọi năm, có lẽ là bởi vì tham gia chương trình thực tế, nên có một số thói quen, lại hoặc có thể bởi vì sự tồn tại của hệ thống làm cho anh lại càng ỷ lại vào đối phương, mỗi khi tan tầm, đối mặt với căn nhà trống rỗng, Thẩm Úc Tiều cũng cảm thấy trong lòng trống rỗng theo.
Tuy là mỗi đêm Lương Trung Tuyền dù có bận rộn đến mấy cũng bớt thời gian để gọi điện thoại hoặc gọi video với anh, nhìn thấy đối phương, nghe thấy giọng nói của đối phương, anh đều rát vui vẻ nhưng khi cuộ gọi kết thúc, anh vẫn cảm thấy mất mát thậm có chút ủy khuất.
Nhưng nếu anh gọi Lương Trung Tuyền về, anh lại đau lòng đối phương vốn đã mệt mỏi lại chỉ bay về nhà ngủ một đêm rồi lại bay trở lại tuyên truyền phim như thế thì quá mức mệt mỏi.
Buổi tối đêm 30, màn mở màn hâm nóng không khí chương trình của ảnh đế Lương kết thúc, hệ thống nhìn ký chủ lại lần thứ n xem đi xem lại phim truyền hình của ảnh đế Lương, nhịn không được nói: [ký chủ, ngài đã nhớ hắn như vậy, vì sao không làm nũng để hắn trở về chứ? Cứ muốn giả trang hiền huệ không muốn hắn bay qua bay lại vất vả, còn chính mình lại phải khó chịu vài ngày, ảnh đế Lương nói muốn tham gia chương trình chào xuân cuối năm, ngài cũng không ngăn cản, kết quả hôm nay tết nhất chỉ có một mình ngài tự mình vượt qua.]
Thẩm Úc Tiều thuần thục tua các đoạn thời gian có các gương mặt không liên quan, trên màn hình lại biến thành gương mặt ảnh đế Lương, anh mới nói: [tôi không giả trang.]
Hệ thống trầm mặc một lát, khó xử nói: [tôi có thể phát sóng trực tiếp giúp ngài, để ngài xem được lúc này ảnh đế Lương đang làm gì, nhưng mà tôi không thể luôn luôn ở bên cạnh ngài được, vạn nhất sau này ngài có thói quen mỗi ngày đều xem phát sóng trực tiếp, lúc tôi phải rời đi rồi, tôi sợ ngài không chịu được lại càng thêm cô đơn.]
Tổng giám đốc Thẩm lãnh khốc vô tình: [tôi không cô đơn.]
Hệ thống: [ngài có muốn đi ra ngoài chơi không? Hiện tại cũng có rất nhiều người ăn tết ở bên ngoài, ngài có thể gọi Tưởng tiên sinh cùng ra ngoài đi chơi nha!]
Thẩm Úc Tiều: [tôi nói tôi không cô đơn]
Hệ thống: [tôi biết rồi, ngài chính là muốn Lương tiên sinh ở bên cạnh ngài cùng nhau ăn tết đúng không! Ai, tuy rằng trong các tuyên bố nhiệm vụ của tôi không có loại nhiệm vụ này, nhưng tôi vẫn cảm thấy là ký chủ ngài nên có một loại yêu thích ngoại trừ Lương tiên sinh được chứ, từ trước đến nay tôi chưa từng thấy qua ai như ngài, như thế nào ngoại trừ ảnh đế Lương ra liền không có bất cứ sở thích nào khác chứ? Ngài cần phải phân tán tinh lực ra, bằng không sẽ thường xuyên bị nghẹn như vậy, ai có thể đảm bảo bị nghẹn như thế lâu mà không sinh ra các loại bệnh tật khác chứ……..]
Thẩm Úc Tiều: [câm miệng.]
[nếu ngài cảm thấy ngài như vậy cũng không có vấn đề gì, vậy tại sao không làm nũng với hắn một chút? Để Lương tiên sinh bớt mấy cái tuyên truyền, hoặc bớt nhận kịch bản vài bộ phim không được sao? Nói không chừng so với công việc, hắn lại càng thích ở bên cạnh ngài hơn?]
Thẩm Úc Tiều dứt khoát không để ý đến nó nữa, lẳng lặng nhìn màn hình di động.
Hệ thống thấy hắn không cảm kích, cũng cảm thấy tức giận, nhưng không phải là tức giận ký chủ, mà tức giận với khách hàng.
Máy tính căn cứ ký ức và tư duy logic của khách hàng cung cấp mà thành lập một ngân hàng dự trữ hàng ngàn hàng vạn nhiệm vụ, nhưng mà nếu ảnh đế Lương không có như cầu kích phát tình cảm, nó căn bản không có cách nào tuyên bố nhiệm vụ!
Trước kia nó vốn cho rằng nó là bug, còn cố ý trở về tổng bộ kiểm tra lại một lần, nhưng là tổng bộ lại nói những cái đó đều là yêu cầu của khách hàng.
Thẩm Úc Tiều tuy làm cho hệ thống tức giận, nhưng trong lòng vẫn cẩn thận suy nghĩ những lời nó nói, mình thế nào lại cô đơn như thế, ngoại trừ Lương Trung Tuyền, anh còn có công việc, còn có người nhà, bạn bè, chẳng qua lúc này mọi người đều đoàn tụ với gia đình để đón tết, mà loại trường hợp ầm ĩ này anh lại không có hứng thú.
Chờ Lương Trung Tuyền kết thúc hết công việc liền sẽ trở về, anh như thế nào sẽ cảm thấy cô đơn chứ.
[chúng tôi đều có sự nghiệp,] anh đột nhiên lên tiếng nói với hệ thống [những lý tưởng mà hắn theo đuổi, tôi không thể ngăn cản không thể trở thành trở ngại của hắn được, hắn cũng không yêu cầu tôi giảm bớt công việc, chúng tôi bình đẳng, tôi cũng không nên yêu cầu hắn…..Huống hồ, hắn đối với tôi tốt như vậy, vẫn