Sau khi ăn sáng ba người tiếp tục đi trong rừng thêm vài tháng cũng rời đi, cô thì ngày ngày trêu đùa Tề Ngôn làm niềm vui.
Vừa ra khỏi rừng cô liền cảm nhận được cuộc sống của mình được đổi mới hoàn toàn.
Bạch Thiên Tuyết " Cuối cùng cũng ra khỏi rừng rồi! "
Tề Ngôn " Tiểu sư muội cũng đừng vui mừng quá sớm, thế giới rất đáng sợ đó! "
Bạch Thiên Tuyết " Đáng sợ thật sao? "
Cô nhanh người núp ra phía sau Vu Lão ngây ngô ló đầu ra nhìn một ngôi thôn nhỏ đang được thắp sáng khắp nơi bằng đèn đuốc cổ trang, thấy cô tỏ ra sợ hãi Vu Lão xoa nhẹ đầu cô.
Vu Lão " Quả thật thế giới đáng sợ nhất là lòng người, nhưng có người xấu thì sẽ có người tốt song hành, không cần phải sợ hôm nay ba sư đồ ta sẽ ở lại một đêm, ngày hôm sau trở về nhà của ta! "
Bạch Thiên Tuyết " Vâng! "
Ba người đi một lúc thì đã đến trước cổng làng, từ ngoài có vài người đứng canh giữ, khi nhìn thấy ba người đến thì dùng giáo chặn lại.
Người gác cổng " Ba vì là ai? Từ đâu đến? "
Vu Lão " Ba ông cháu chúng ta từ xa đến, vốn chúng ta muốn đến nước láng giềng, nhưng trời đã tối, muốn ghé lại ở qua một đêm, ngày hôm sau tiếp tục lên đường! "
Người canh cổng " Nếu vậy nếu không phiền ba vị ở lại đây một lúc, ta đi thông báo với trưởng thôn rồi sẽ quay lại! "
Vu Lão " Không phiền, chúng ta còn phải làm phiền ngài đi thông báo giúp một tiếng! "
Người gác cổng kia cũng rất thành thật mà chạy đi, ba người được người gác cổng còn lại mời ngồi, sau một lúc người kia quay lại cùng với một ông lão, cô nhìn sơ qua ông lão với mái tóc cùng chòm râu dài trắng xóa, ông có khuôn mặt hiền hậu vì đã già nên lưng đi hơi khom người xuống, tay ông lão cầm gậy đi nhanh đến.
Trưởng làng " Xin lỗi đã để ba vị chờ lâu, lão già như ta muốn đi nhanh hơn cũng khó! "
Vu Lão " Nói quá rồi, cũng là ba ông cháu chúng ta đột nhiên làm phiền thôn! "
Những lời khách sáo nói một lúc cả ba người cũng đã thành công vào trong thôn nhỏ, hôm nay thôn có lễ hội mùa thu đặc biệt sôi nổi, ba người được trưởng làng cho ở nhờ, nhà trưởng thôn không lớn nhưng đã là nhà tốt nhất thôn.
Nhà của trưởng thôn có hai ba người con hai nam một nữ đều đã có phu thê, họ đều ở cùng một nhà, chỉ duy nhất người con gái đã gả đi nên ở nhà phu quân, trong nhà có mấy đứa cháu trai chỉ duy nhất một đứa cháu gái một tuổi mấy.
Khi trưởng thôn vừa đưa ba người về đến nhà đều gọi tắt cả con cái trong nhà ra chào hỏi khách, sau khi người nhà trưởng thôn ra chào hỏi chỉ còn lại hai người con trai ở lại, những người khác đều đã trở lại phòng bếp chuẩn bị thêm thức ăn đãi khách.
Cô thấy chán nên kéo nhẹ gốc áo Tề Ngôn rồi đưa tay chỉ ra bên ngoài, Tề Ngôn cười một cái rồi đi lại nói nhỏ vào tai Vu Lão cái gì đó ông cũng gật đầu, thấy được ông đồng ý cô đứng lên hai người cáo từ rồi đi ra ngoài.
Bạch Thiên Tuyết " Oa~ cuối cùng cũng được thoải mái hơn rồi, ở trong đó toàn là người lạ lẫm nhìn khiến muội không thoải mái a~ "
Tề Ngôn " Muội làm quen đi là vừa, sau này có lẽ chúng ta sẽ cùng sư phụ đi ra ngoài lịch luyện thường xuyên, nên những trường hợp này muội sớm làm quen đi là vừa! "
Bạch Thiên Tuyết " Được rồi, sau này muội sẽ từ từ làm quen, nhưng mà muốn muội quen ngay thì là rất là khó đó! "
Tề Ngôn " Được, được không ép muội, vậy bây giờ muội muốn đi đâu? "
Bạch Thiên Tuyết " Đi dạo chơi một lúc là được rồi! "
Cô vừa nói là đã chạy đi đến những gian hàng bán kẹo hồ lô,