Ôn Ngôn càng nói càng loạn, nhưng Đường Dịch vẫn nghe rõ, trong lòng cũng cảm thấy dở khóc dở cười, nói rằng: "Lúc nào thì ta muốn đuổi em đi chứ, cả ngày em cứ nghĩ lung tung gì đâu không ấy?"
Ôn Ngôn khóc: "Không phải là chàng nói chỉ giữ em một tháng thôi sao..."
Đường Dịch bất đắc dĩ, cười nói: "Ý của ta là cho em một tháng để suy nghĩ thôi, em muốn đi thì đi, không thì muốn ở lại cứ ở lại, em muốn ở lại thì đương nhiên ta sẽ hoan nghênh rồi."
Tiếng khóc của Ôn Ngôn nhỏ đi nhiều, như không tin được hỏi lại: "Vậy sao lúc chàng đắp chung chăn lại nói không cần biết có mặt chàng hay không chứ?"
Đường Dịch nghẹn lời, người thời này vẫn quan niệm rất bảo thủ, sao hắn lại quên mất chứ.
Trong lòng hắn luôn cảm thấy Ôn Ngôn vẫn còn nhỏ, dù là một tiểu ca nhi thì lúc hai người họ đắp chung chăn cũng là đắp hai bên khác nhau, ở giữa còn cách một khoảng trống lớn nữa, có gì quá mức đâu, lại không ngờ Ôn Ngôn lại không nhìn chuyện này theo cách này.
Hắn nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt Ôn Ngôn, lưu lại một vết đỏ hồng, thở dài nói: "Ôn Ngôn, ta hi vọng rằng em suy nghĩ kỹ rằng rốt cuộc mình muốn cái gì, ta biết trước đây em quá khổ rồi nên bây giờ sống cùng ta có ăn có mặc liền cảm thấy đây là ngày tháng tốt đẹp nên muốn trao mình cho ta, nhưng em phải biết thế giới này lớn lắm, ngày tháng tốt đẹp thực sự không chỉ là những điều trước mắt này.
Nếu như có một ngày em thấy được thế giới tốt đẹp hơn thì em sẽ hối hận với quyết định qua loa này."
"Cho nên ta hi vọng em hãy nghĩ kỹ càng, muốn sống cùng ta đến cùng vì điều gì.
Nếu như chỉ là vì cơm no áo ấm thì không có gì cả, thân thể này đã cưới em rồi thì ta sẽ phụ trách em.
Ta chỉ sợ em bị những ngày tháng này che mắt không biết là thực sự động lòng với ta hay chỉ là bị những ngày tháng sống thoải mái này khiến đầu óc choáng váng thôi, em hiểu ý ta chứ?"
Ôn Ngôn đã ngừng khóc, chỉ còn những tiếng nấc lên khi tâm tình trở nên kích động, y hiểu rõ ý của Đường Dịch, hắn sợ y không hiểu rõ tình cảm của mình mà phụ bản thân.
Nghe vậy Ôn Ngôn liền không thấy sợ nữa, tuy rằng y chưa từng va chạm xã hội nhưng y cũng không phải là người chỉ bằng mấy miếng ăn có thể thu mua được.
Y kiên định nắm lấy góc áo của Đường Dịch, nghiêm túc nói: "Em rất rõ tình cảm của mình, lúc ban đầu vẫn là do không quen thân thể này đã đổi chủ mà đề phòng chàng, nhưng qua hơn hai mươi ngày sống cùng nhau thì em có thể xác định rằng em thích chàng, cho dù linh hồn của chàng và thân thể này không phải là một người đi nữa, ta vẫn rất chắc chắn muốn sống hết đời với chàng, chẳng sợ chàng sẽ lại đổi một thân thể mới hay biến thành hình dáng khác đi chăng nữa, em vẫn muốn sống cùng với chàng."
Nói xong mặt y đỏ bừng lên, rốt cuộc cũng chỉ là một cậu thiếu niên mà thôi, chưa từng biểu lộ tâm ý của mình rõ ràng như vậy, mở miệng nói cái gì thích thật sự là có hơi xấu hổ.
Đường Dịch ngẩn người, thấy dũng khí của thiếu niên như vậy khiến hắn hơi giật mình, có điều khi nhìn thấy hai má đỏ bừng của y liền hiểu ra có lẽ đây là quyết định dũng cảm nhất mà cậu thiếu niên từng làm, lòng liền cảm thấy như tan chảy ra, nâng tay xoa xoa Ôn Ngôn, nói: "Được rồi, vậy em hãy ở lại đây đi, đừng lo sợ ta sẽ đuổi em đi nữa."
Ôn Ngôn kinh hỉ ngẩng đầu, gương mặt thanh tú hồn nhiên rơi vào trong ánh mắt dịu dàng của Đường Dịch, lòng vui như mở cờ trong bụng.
Gông xiềng trói buộc nhiều ngày cuối cùng cũng được gỡ ra, Ôn Ngôn như trút được gánh nặng lớn, thật lòng nở nụ cười xinh đẹp sạch sẽ, khiến Đường Dịch không tự chủ được cũng khẽ mỉm cười theo, lúc sau cầm lấy điểm tâm nói: "Lại đây nào, nếm thử đi em."
Ôn Ngôn lấy một miếng điểm tâm đưa đến bên miệng Đường Dịch trước, Đường Dịch cười ăn lấy.
Lúc này Ôn Ngôn mới đỏ mặt lấy một miếng điểm tâm khác ăn vào, chậm rãi nhai kỹ, cực kỳ trân trọng.
Lý chính đến tìm Đường Dịch thì mới bước vào cửa liền trông thấy cảnh này, mặt già không tránh được đỏ ửng lên, cố ý ho khan vài tiếng nhắc nhỏ hai người đang có người khác ở đây, biết tránh đi chút.
Trông thấy Lý chính vào nhà, đừng nói là Ôn Ngôn mà ngay cả Đường Dịch với da mặt dày cũng không tránh được hơi ngại, vội vàng mời lý chính vào trong nhà.
Ôn Ngôn đỏ mặt bưng điểm tâm và đĩa mang qua.
Lý chính không ăn điểm tâm của bọn họ, biết được đây là Đường Dịch đặc biệt mua dỗ phu lang của mình, ông cảm thấy cực kỳ vui mừng.
Ông ngồi trên giường nói thẳng: "Người nhà họ Tống không có chuyện gì nữa, chỉ cần nghỉ ngơi là ổn rồi, việc này may mà có cậu."
Đường Dịch xua tay: "Hàng xóm láng giềng mà, là chuyện phải làm mà thôi."
Lý chính thở dài, nói: "Cũng do ta không đủ tỉ mỉ, người nhà họ Tống cũng quá khổ, lại mất đi con gái lớn, những ngày về sau thực sự không sống tốt được, Tống Thạch cũng không có cách nào cả, năm ngoái mới bán đi con gái lớn rồi, chẳng lẽ năm nay lại phải bán đi một đứa nữa."
Đường Dịch cau mày: "Nhà họ Tống bây giờ chỉ còn hai người con chưa thành niên nên hàng năm họ chỉ cần phải nộp thuế của hai vợ chồng thôi, sao lại không nghĩ thông được chứ?"
Lý chính thở dài nói: "Thân thể Tống Thạch những năm gần đây ngày càng yếu, tìm đại phu trên trấn thì họ nói sợ không sống được hai năm, nên vì tiết kiệm tiền mà không mua thuốc.
Sau đó, nhà hắn sống không tốt lắm, một khi Tống Thạch không còn thì vợ hắn và hai đứa nhỏ sao mà sống nổi nữa, thực ra chuyện của con gái lớn nhà hắn cũng chỉ là ngòi dẫn mà thôi, nhà họ Tống đã sớm...."
Lý chính lắc lắc đầu, lòng Đường Dịch và Ôn Ngôn đều cảm thấy nặng nề.
Lý chính còn nói: "Ta đã đồng ý với Tống Thạch, sau khi hắn chết thì sẽ đảm bảo giao ruộng đất của hắn cho vợ hắn, không thu hồi lại, vậy mới có thể ổn định lại."
Bầu không khí trong phòng bỗng trầm xuống, Lý chính ngồi một lúc rồi đứng dậy rời đi.
Sau khi ông đi Ôn Ngôn nhỏ giọng nói: "A Dịch, nhà họ Tống quá thảm rồi, ngày mai chúng ta tìm người sửa mái thì gọi Tống Thạch được không?"
Đường Dịch thấy cũng được, dù sao cũng chỉ thêm một người ăn nữa mà thôi, nói: "Vậy chờ buổi tối chúng ta đi nói với họ, ngày mai còn phải dùng bếp nhà họ nữa, lúc đó làm nhiều đồ ăn một chút rồi kiếm lý do đưa thức ăn cho nhà họ cũng được."
Ôn Ngôn khẽ mỉm cười, mắt long lanh nhìn hắn, nói: "Vâng."
Đường Dịch vươn tay chọc chọc mai má mềm mại của y, còn bóp bóp mấy cái, lúc y ngượng ngùng co người lại thì đột nhiên hỏi một câu: "A Ngôn, em muốn yêu đương với ta sao?"
Ôn Ngôn: "!!!"
"Có muốn hay không?" Đường Dịch kéo hai má mềm mại của cậu thiếu niên.
Ôn Ngôn bị đau hỏi: "Yêu đương là gì vậy ạ?"
"Chính là nói những lời yêu, ôm hôn nắm tay, tình ý nồng đượm đó."
Ôn Ngôn: "!!!" Cũng biết là ý này, nhưng sao dám thừa nhận được, thừa nhận chính là muốn ôm hôn sao? Quá xấu hổ rồi!
Đường Dịch trầm ngâm một chút: " Về sau còn có thể làm chuyện phu thê cần làm, em thấy thế nào? "
Ôn Ngôn: "!!!"
"Là...!Có ý gì ạ?"
"Cái gì? Cái gì là có ý gì?" Đường Dịch phản ứng