Mẹ Ôn run đôi môi, nước mắt giàn giụa, bi ai nhìn con trai mình, một lúc lâu sau mới tìm được âm thanh của mình: "Hắn ta...!Trước kia có phải hắn cũng đánh con như vậy ư?"
Ôn Ngôn rơi lệ nhưng vẫn cười, y nhìn thẳng bức ép mẹ ruột của mình, từng chữ đẫm máu và nước mắt nói: "Mẹ cũng biết con từng bị đánh đập đúng không?"
"Nhưng vì sao lúc con bị đánh mẹ chưa bao giờ đến thăm con chứ?"
"Tại sao câu đầu tiên mẹ nhìn thấy con là muốn giúp đỡ mấy người họ đòi đồ từ con chứ?"
"Mẹ à, con từng có lúc không chịu được trận đòn mà chạy về nhà...."
"Nhưng mà tại sao mẹ...!lại tự tay đưa con về chứ, còn nói với con đã gả cho người ta thì là người của người ta rồi, ép con nhẫn nhịn..."
"Lần đó, mẹ sợ gã ta, ngay cả cửa cũng không dám bước vào liền đẩy con vào trong..."
"Sao mẹ nhẫn tâm...!sao lại nhẫn tâm như vậy chứ!"
"Mẹ ơi, con cũng là con trai của người mà, tại sao xưa nay mẹ không chịu bảo vệ con chứ!"
Nói xong lời cuối, Ôn Ngôn gần như khóc nấc lên, cõi lòng tan nát, khóc như muốn đem toàn bộ oan ức mười sáu năm này thả ra hết.
Mẹ Ôn ngập ngừng nhưng chỉ lặp lại: "Xin lỗi, xin lỗi..."
Ôn Ngôn khóc lóc nói: "Từ nhỏ bọn họ bắt nạt con, mẹ bảo con nhịn, con cũng nhịn, nhưng mẹ có biết lúc họ bán con thì lòng con đau cỡ nào không?"
"Con không sợ khổ, không sợ mệt, nhưng dáng vẻ ngày ấy mẹ một câu cũng không nói mặc kệ bọn họ mang con đi thật đáng sợ!"
Ôn Ngôn cả người như không có sức lực, quỳ trên mặt đất khóc đến mức trước mắt mơ hồ, thậm chí không phát hiện cửa nhà đã được mở ra, mãi đến lúc Đường Dịch cả người đầy mồ hôi bước vào cửa ôm y vào trong lòng.
"A Ngôn, đừng sợ, về sau đều có ta ở đây." Mặc dù Đường Dịch ở bên ngoài đánh mẹ con Ôn thị nhưng tiếng khóc trong phòng lớn như vậy hắn không thể không nghe thấy, vì vậy trói mẹ con Ôn thị ở rào tre rồi vào phòng xem Ôn Ngôn.
Ôn Ngôn vùi trong lòng Đường Dịch cực kỳ đau lòng khóc nấc lên, Đường Dịch xoa lưng cho y cũng cảm thấy lòng đau theo, tiểu phu lang của hắn tốt như vậy, đơn thuần như vậy, tại sao không có được một chút yêu thương nào, ngay cả mẹ ruột cũng có thể tổn thương y như vậy chứ.
Ánh mắt Đường Dịch như đao nhìn qua mẹ Ôn, như tàn nhẫn muốn đào ra cả xương của nầng ta, mẹ Ôn sợ đến mức ngồi bệt xuống đất, run rẩy như cầy sấy nói: "Đừng đánh ta, đừng đánh ta..."
Đường Dịch lạnh giọng trách cứ: "Nhìn thấy con trai mình chịu khổ thì vô lực trợ giúp, nhìn thấy con trai mình bị ức hiếp cũng vô tâm bảo hộ, biết rõ con trai mình phải đối mặt với núi đao biển lửa nhưng vẫn nhẫn tâm đẩy y một cái, bà thì là mẹ gì, là loại người gì chứ!"
Mẹ Ôn vốn là người nhát gan nhu nhược, bị Đường Dịch chỉ trích liên tiếp với sắc mặt nghiêm nghị, còn thêm quát lớn nữa liền sợ đến cả người run rẩy, vừa khóc vừa nói: "Xin lỗi xin lỗi, ta không cố ý mà!"
Thiếu niên trong lòng Đường Dịch khóc đến nấc lên, đáng thương vô cùng.
Nhưng nghe mẹ mình bị quát lớn như vậy vẫn có chút không đành lòng, nào có con cái không yêu cha mẹ mình chứ, chỉ có cha mẹ không yêu con thôi.
Ôn Ngôn nhẹ nhàng kéo cổ áo Đường Dịch, nhỏ giọng nói: "Đừng nói nữa, dù sao thì bà ấy cũng là mẹ ruột của em."
Đường Dịch tức giận, hắn từng bị giáo viên trong trường vu oan, mẹ hắn biết được liền nổi giận đùng đùng tới trường học đối chất với giáo sư trong phòng hơn bốn tiếng, ầm ĩ lên tới tận hiệu trưởng, mãi cho đến khi giáo viên đó xin lỗi hắn.
Người nhà họ Đường cực kỳ bao che khuyết điểm, làm sao có thể nhìn được người mẹ nhẫn tâm như vậy?
Đường Dịch rống lên với mẹ Ôn: "Đúng vậy! Bà là mẹ ruột của y đó! Mẹ ruột mà tàn nhẫn như vậy à!"
Mẹ Ôn sợ đến mức chỉ yếu ớt thốt ra tiếng a, đầu óc trống rỗng, bật thốt lên: "Ta không phải, ta không phải, thật xin lỗi, xin lỗi..."
Đột nhiên xuất hiện tin tức động trời như vậy khiến Đường Dịch và Ôn Ngôn cũng không nhịn được sững sờ, không tin thể tin được mà nhìn về phía mẹ Ôn, Ôn Ngôn thoát ra khỏi lòng Đường Dịch, vừa mờ mịt vừa luống cuống hỏi: "Mẹ à...!Mẹ vừa nói cái gì vậy?"
Mẹ Ôn lúc này mới ý thức được mình nói gì, tinh thần suy sụp ngã xuống khóc òa lên, co quắp ngồi trên đất nói liên tiếp: "Ta không phải mẹ ruột của con, ta có lỗi với con ---"
Ôn Ngôn không phản ứng kịp, vô lực ngồi dưới đất như là chưa nghe thấy gì cả, quay đầu hỏi Đường Dịch: "Tướng công à, bà ấy nói gì vậy?"
Đường Dịch vội vàng ôm lấy y, cau mày nhìn mẹ Ôn, trầm giọng nói: "Đến cùng đã xảy ra chuyện gì, nói ngay, không thì ta chém bà!"
Mẹ Ôn sợ đến mức rập đầu quỳ lạy: "Đừng chém ta, đừng chém ta mà, ta nói, ta nói..."
Mẹ Ôn khóc tới mức nước mắt giàn dụa, vưa khóc cừa nói: "Ta đúng là không phải mẹ ruột của con, con là do ta trộm được..."
"Năm ấy ta làm công cho một gia đình, sau đó điều kiện sống của gia đình đó không tốt như trước nữa nên liền muốn thả một nhóm hạ nhân đi, để ta rời đi....!Ta không muốn, ta không dễ gì mới kiếm sống được, chạy trốn rồi không thể quay về được, nhà ta sẽ đánh chết ta mất..."
"Ta chỉ muốn nhờ vả nhà anh trai, nhưng con người của anh trai, là con người hay tính toán, một mình nữ nhân như ta chắc chắn hắn ta sẽ không thu..."
"Đúng lúc chủ nhà khi đó mới sinh con, phu nhân bị xuất huyết nhiều nên tình trạng không quá tốt, tất cả mọi người đều luống cuống tay chân, ta nhân lúc rối loạn đó đã mang đứa bé đi..."
"Có con rồi thì anh trai ta sẽ tính toán sẽ thu được bao nhiêu từ đứa nhỏ này, lúc lấy chồng còn có thể lấy được ít đồ cưới thì có thể giữ ta lại, nếu như không thể thì ta có thể bán con đổi lấy vài đồng tiền."
"Ta...!Ta có lỗi với con..."
"Đừng giết ta...!Đừng..."
Phốc ——
Ôn Ngôn lẳng lặng nghe lời giải thích này rồi đột nhiên phun ra một ngụm máu, té xỉu trong lồng ngực của Đường Dịch.
Đường Dịch sợ hãi, một cước đá văng mẹ Ôn đã khóc lóc sướt mướt trước mặt mình, nhìn ra ngoài thì thấy Đường Thực và Chu Dung đang đi tới đây, lập tức hô lớn: "Đại ca, mau đi tìm đại phu!"
Đường Thực thấy Ôn Ngôn đang bất tỉnh nhân sự trong lòng Đường Dịch, liền lập tức chạy đi mời đại phu, Chu Dung cuống quits vào nhà giúp Đường Dịch đỡ Ôn Ngôn nằm lên giường, sắc mặt Ôn Ngôn trắng bệch, Đường Dịch hoảng loạn nắm tay y, vẫn là Chu