Đúng là bánh xốp của nhà xưởng sản xuất, một tiểu thương đang ra sức lớn tiếng mời mọc, còn có không ít người lại gần để xem, để mua, nhìn sơ qua có vẻ bán rất được.
Đúng lúc bên cạnh có người hỏi giá, Ôn Ngôn nghiêng tai lắng nghe, thế mà cao hơn giá của họ bán gấp ba lần, dù cao như vậy cũng có rất nhiều người không chút do dự nào bỏ tiền để mua, Ôn Ngôn nhìn mà ngạc nhiên mở to hai mắt.
Đi ra khỏi đám người, Ôn Ngôn le lưỡi nói: "Không ngờ đắt như vậy, người trong huyện thành đều là người có tiền mà!"
Đường Dịch cũng đồng cảm: "Đúng vậy, chúng ta ở trong thôn hay trên trấn đều được xem sống tốt rồi, ở đây thì không đáng nhắc tới, bây giờ nghĩ đến những tính toán ở trong thôn thì ở đây chẳng đáng để mắt tới."
Ôn Ngôn gật đầu: "Đúng vậy, vẫn phải nhìn nhiều hơn, có tầm nhìn rộng hơn, suy nghĩ mới có thể được mở rộng ra."
Đường Dịch xoa xoa đầu y: "Phu lang nói rất có đạo lý."
Ôn Ngôn xấu hổ né khỏi tay hắn, hai người chơi đã một hồi lâu mới quay về lữ quán.
Đêm đó hai người đều vẫn hưng phấn nên líu la líu ríu nói rất lâu, không biết đến mấy giờ mới mơ màng thiếp đi, sáng hôm sau xuống dưới lâu ăn sáng vừa hay gặp được mấy người thiếu niên đảm bảo lẫn nhau.
Đường Dịch chào hỏi, giới thiệu Ôn Ngôn với mấy người thiếu niên, mọi người chào hỏi lẫn nhau sau đó cùng nhau ghép bàn ăn sáng.
Ngoại trừ Đoạn Vân Phi là tới một mình, những người khác đều đi cùng người nhà, Đoạn Vân Phi đã ngồi một bàn một lúc lâu trước đó, cảm thấy mình hơi khó chịu kỳ cục, nghĩ rằng sẽ có Đường Dịch đến làm bạn, không ngờ rằng Đường Dịch lại dẫn theo phu lang của mình đến.
Đoạn Vân Phi đột nhiên cảm thất mình là người cô đơn, trời sinh cô độc.
Đường Dịch phát hiện dị thường của cậu ta, trong bữa cơm không ít lần nói chuyện với cậu, lúc này mới xóa tan được cảm xúc của Đoạn Vân Phi, suy cho cùng cũng vẫn là một đứa nhỏ, tâm trí vẫn chưa thành thục lắm.
Ăn xong bữa sáng xong, mấy thiếu niên đều quay lại phòng học bài, Đường Dịch còn muốn ra ngoài chơi thì bị Ôn Ngôn kéo vào phòng ngồi trước bàn để học bài.
Ôn Ngôn hùng hồn nói: "Người khác đều đang chăm chỉ đọc sách sao chàng có thể ra ngoài chơi một mình chứ, vậy sao có thể thi tốt hơn người khác chứ, phải kiên trì tới một khắc cuối cùng chứ, đừng buông thả nữa!"
Đường Dịch đành chịu, không thể làm gì khác là lấy sách ra nghiêm túc học bài, Ôn Ngôn thì ở bên cạnh giám sát.
Ngày thi nhanh chóng tới gần, hôm đó Ôn Ngôn thức dậy rất sớm mang bữa sáng vào trong phòng, vào ngày thi thì cả ngày đều không thể ra khỏi phòng thi, chưởng quỹ Phó từng dặn rằng không thể ăn cháo loãng, không thể ăn hay uống cái gì nhiều nước, vì vậy Ôn Ngôn mang cho Đường Dịch một cái bánh màn thầu lớn và hai quả trứng gà, cũng uống rất ít nước.
Sau đó là thay quần áo, lúc này thời tiết vẫn còn lạnh, ngồi trong trường thi cả ngày không thể vận động khiến cơ thể rất khó chịu, chưởng quỹ Phó từng dặn rằng không thể mặc áo bông, bởi vì áo bông rất dễ nhét đồ vào trong, ở bên ngoài trường thi sẽ bị yêu cầu cởi ra.
Vì vậy Đường Dịch mặc năm cái áo đơn dày một chút, ba cái áo ngoài cùng là áo mà Ôn Ngôn cố ý may, lớn hơn một số so với áo bình thường, như vậy thì bên trong mặc thêm mấy cái áo cũng vẫn có thể thoải mái hoạt động, Đường Dịch không khỏi cảm khái sự thận trọng của Ôn Ngôn.
Tiến vào bên trong trường thi thì mang theo bên người chỉ có một giỏ thi, bên trong chuẩn bị sẵn những đồ thiết yếu như bút lông, mực, nghiên, giấy, chặn giấy và một ít văn phòng phẩm khác.
Lần này Đường Dịch cũng không dám dùng bút thô mực lỏng như trước nữa, mà lần này dưới sự trợ giúp của chưởng quỹ Phó, mua hai cây bút lông cừu tốt nhất, còn một thỏi mực tốt nữa, chỉ cần một chút nước mài tí là có mực rồi, mực mài ra đều màu và mịn, viết ra lên màu đều và rõ, chữ cũng trông khí thế thêm mấy phần.
Bên trong giỏ thi còn cần chuẩn bị một ít đồ ăn để lót dạ cho buổi trưa, Ôn Ngôn chuẩn bị cho Đường Dịch một cái bánh bao trắng mập mạp, cắt thành từng lát nhỏ, cái này cũng nhờ sự nhắc nhở của Phó tiên sinh, lúc kiểm tra đồ đạc mang theo, người kiểm tra cũng sẽ kiểm tra kỹ đồ ăn mang theo, ngẫm lại bánh màn thầu bị bẻ nát vụn, đã vậy trên đó có thể dính mấy vết tay đen xì nữa, nghĩ vậy Đường Dịch xạm mặt lại, vì vậy nên chưởng quỹ Phó dặn rằng cần phải cắt thành từng lát như thế thì lúc kiểm tra cho dù có bị chạm vào cũng không nát bét đến mức độ không ăn được nữa.
Còn mấy loại khác như cơm thì càng không thể mang theo, ngẫm lại người ta thò tay vào trong đảo qua đảo lại...
Chưởng quỹ Phó còn tỉ mỉ nhắc nhỏ Đường Dịch mang theo một tấm thảm lông dê mịn, chính là tấm thường dùng trong lúc làm bài ở tiệm sách Bác Quảng, phòng thi ở huyện cực kỳ đơn sơ, ngay cả mái che cũng không có, chính là hoàn toàn ở ngoài trời, cái bàn kia có rất nhiều vết rạn nứt hay vết côn trùng cắn phá, nếu như cứ đặt giấy lên đó viết thì sẽ loang loang lổ lổ, nếu không cẩn thận còn đâm thủng giấy nữa, có tấm thảm lông dê mịn sẽ không lo nữa.
Chưởng quỹ Phó dặn dò rất tỉ mỉ và kỹ lưỡng, Ôn Ngôn cũng nghiêm túc chuẩn bị, khiến Đường Dịch vừa cảm thấy an lòng vừa ấm ấp, tâm lý lúc bước vào trong phòng thi cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.
Đến trước cửa địa điểm thi, quả nhiên có một gian phòng nhỏ yêu cầu các thí sinh phải kiểm tra nhiều thứ, rổ bị lật qua lật lại vài lần, quần áo cũng yêu cầu phải cởi ra hết, cởi s@ch sành sanh, Đường Dịch đã chuẩn bị trước đó nên thuận lợi vượt qua kiểm tra.
Lúc cầm lấy giỏ của mình thì phát hiện đồ đạc vẫn khá là ngay ngắn, bánh màn thầu có dấu vết đụng vào nhưng không có vết tay đen gì đó, xem ra quan nhỏ ở tràng thi vẫn có nhân tính.
Thông qua một vài kiểm tra xong, cuối cùng vị quan nhỏ đưa cho Đường Dịch một mộc bài số thứ tự, còn chỉ đường cho hắn nữa, Đường Dịch cảm ơn một tiếng, rồi dựa theo sự chỉ dẫn của vị quan nhỏ ấy tìm được chỗ ngồi của mình, chỉ là một cái bàn nhỏ, một cái ghế nhỏ, hai bên thì dựng lên hai vách ngăn gỗ để phòng ngừa gian lận, bên cạnh còn có một cái thùng nhỏ để tiện dùng.
Nhìn qua thì cái bàn trông rất cũ, may mà vẫn còn chắc chắn không khập khiễng, trên mặt bàn còn có mấy vết nứt nữa, Đường Dịch trải thảm lông dê lên bàn, vấn đề được giải quyết rồi.
Chờ đến đúng giờ, quan khảo đến trường thi công bố một vài kỷ