Vệ Tây Lẫm V: Gọi là kẻ tham ăn không phải do chuyện ăn, mà là do vừa đi vừa ăn. [Hình ảnh (trứng muối) (cá chiên nhỏ) (rau trộn dưa chuột thái sợi)]
Trưởng thôn và hai người đàn ông, hai người phụ nữ khác ngồi cùng một bàn với cha mẹ Cố, cha mẹ Vệ. Nhị Trụ và một cô gái trẻ rất biết ăn nói tên Thu Cúc ngồi tiếp Vệ Tây Lẫm, Cố Duyên Tranh, Vệ Vân Phong, Đàm Thanh Thanh, Cố Duyên Yên, Vệ Trừng Trừng và Điền Tâm Tâm ở một bàn khác. Mập Mạp và Hứa Hi thì ngồi bàn uống rượu, khuấy động bầu không khí.
Các thôn dân rất cẩn thận, cố ý chuẩn bị đũa dùng chung, không ngừng gắp đồ ăn cho bọn Vệ Tây Lẫm, hận không thể cho đi hết sự nhiệt tình của mình.
"Mọi người nếm thử trứng muối này xem." Trưởng thôn gắp một quả trứng đã lột vỏ, la lớn: "Tự ướp đấy, mặn nhạt vừa phải, lòng đỏ còn có dầu, ăn ngon lắm."
"Ngon thật đấy, mọi người đều thử đi." Vệ Tây Lẫm vừa ăn xong một quả đã gắp quả thứ hai. Tay nghề của người trong thôn đúng là không tệ, mẹ Vệ cũng có ướp trứng muối, nhưng so với trứng ở đây thì vẫn thiếu chút vị gì đó.
Ăn nhiều trứng gà không tốt, Cố Duyên Tranh chuẩn bị ngăn Vệ Tây Lẫm, tay cũng đã nhấc lên rồi, nhưng nghĩ một chốc, y lại thả xuống. Thôi, lâu lâu ăn một lần cũng không sao. Nghĩ tới đây, y cũng bốc lên một quả trứng muối, lột vỏ, bỏ vào đĩa nhỏ trước mặt Vệ Tây Lẫm.
Vệ Tây Lẫm gắp cho y một miếng cá chiên nhỏ: "Hình như cá nhỏ này là ướp xong mới chiên, thơm lắm, anh thử đi."
Cố Duyên Tranh ăn cá nhỏ, khóe miệng cong lên, giơ ly rượu hướng về phía hắn.
Vệ Tây Lẫm nở nụ cười, cũng nâng cốc rượu lên, chạm ly với y, uống một hớp.
Mập Mạp cụng Nhị Trụ một chén, ngạc nhiên nói: "Rượu này của mấy cậu là tự cất à? Đủ thuần đủ thơm."
"Ừ." Nhị Trụ nói: "Tôi nghĩ mọi người sẽ uống nhiều nên không mua trong trấn, rượu này là mua từ xưởng sản xuất đấy, không chút tạp chất nhé. Đến, tôi mời cậu một ly nữa nào!"
Mập Mạp sảng khoái cụng ly với hắn.
Cơm nước các thôn dân chuẩn bị đều mang đậm vị quê nhà, bọn Vệ Tây Lẫm đều ăn rất hả dạ.
Ăn trưa xong, trưởng thôn sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho mọi người, sắp bọn họ đến bảy gia đình khác nhau. Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh sẽ ở nhà Nhị Trụ, cha mẹ Vệ một nhà, cha mẹ Cố một nhà, Cố Duyên Yên dẫn Vệ Trừng Trừng và Điền Tâm Tâm ở cùng một nhà, Vệ Vân Phong và Đàm Thanh Thanh ở một nhà, Mập Mạp và Hứa Hi lại ở một nhà khác. Bảy nhà này đều có phòng tốt, đã được dọn dẹp rất sạch sẽ. Chăn, đệm giường và chiếu đều mới tinh, trong phòng còn có quạt. Thật ra trong núi cũng đã mát hơn thành phố rất nhiều, không cần quạt cũng được, quạt chỉ như thêu hoa trên gấm.
Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh ngủ trưa trong phòng, tỉnh dậy đã quá ba giờ, thời điểm nhiệt độ cao nhất trong ngày cũng đã qua. Từng cơn gió núi thổi qua, đem lại cảm giác mát mẻ thoải mái.
Nhị Trụ nói: "Nếu hai anh muốn ra ngoài dạo, tôi có thể dẫn đường."
Cố Duyên Tranh đáp: "Chúng tôi đi dạo quanh một chút, cậu cứ làm việc của cậu đi."
Nhị Trụ cũng không thuyết phục thêm nữa, chỉ dặn họ đừng vào núi sâu. Tuy trong núi không có lão hổ hay gấu này nọ nhưng vẫn có sói và rắn, gặp phải cũng rất nguy hiểm.
Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh nắm tay nhau ra cửa.
Cố Duyên Tranh dẫn đường, Vệ Tây Lẫm thì cầm camera lâu lâu chụp cảnh ven đường một tấm.
Núi rừng cao lớn đứng sừng sững ở phía tây, hai người đi một chốc đã bước vào vùng râm mát. Cách đó không xa truyền đến tiếng nước chảy và tiếng cười đùa huyên náo của đám trẻ, hai người lần theo âm thanh thì thấy chúng đang chơi trong sông. Mấy đứa nhỏ còn chưa tới mười tuổi để mông trần xuống sông nghịch nước, cách chúng một chút là hai bé gái tầm năm sáu tuổi cũng rất nghịch ngợm, mặc nguyên quần áo đứng ở khu nước cạn, vỗ vào mặt nước, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười giòn tan.
Nhìn thấy Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh xuất hiện bên bờ, bọn nhỏ kinh ngạc la hét che mông chạy lên bờ, luống cuống mặc quần áo vào.
Vệ Tây Lẫm không khỏi cười ra tiếng.
Gan đám trẻ cũng rất lớn, cũng không chạy đi mà mở to mắt tò mò nhìn hắn và Cố Duyên Tranh.
Một cậu nhóc đầu trọc chừng mười tuổi trong đó nhặt quả dại dưới đất lên, đưa cho Vệ Tây Lẫm, sờ sờ đầu, lớn tiếng nói: "Cái này cho mấy anh ăn nè."
Vệ Tây Lẫm nhận lấy, tò mò hỏi: "Đây là gì vậy?"
Cố Duyên Tranh ôm vai hắn, chỉ đứng nhìn, không nói chen vào.
Thấy người thành phố cũng có thứ không biết, mấy đứa nhỏ như rất kinh ngạc, trái lại có phần kiêu ngạo nói: "Đấy là quả mâm xôi, chua chua ngọt ngọt, ăn ngon lắm đó."
"Cảm ơn." Vệ Tây Lẫm bỏ vật vào túi.
Mấy đứa nhỏ thấy vật của mình được thích cũng rất vui, hào phóng nói: "Không cần cảm ơn! Nếu mấy anh muốn ăn nữa, tụi em có thể đi hái thêm."
Vệ Tây Lẫm sợ tụi nó thật sự tiến vào núi sẽ gặp nguy hiểm nên vội vàng nói không cần, chú ý thấy có mấy đứa nhỏ quan sát camera của hắn, lập tức cười cười: "Mấy đứa tặng anh trái cây, anh chụp ảnh cho mấy đứa ha?"
Mấy đứa nhỏ sáng mắt lên.
"Anh sẽ chụp cho tụi em thật sao?" Cậu nhóc trọc đầu hưng phấn nói: "Em lớn vậy rồi còn chưa từng được chụp ảnh nha."
Vệ Tây Lẫm gật gật đầu: "Thật sẽ chụp cho mấy đứa, khi nào vào thị trấn anh sẽ rửa ra." Đám trẻ hưng phấn hoan hô, tranh nhau chen đến trước mặt hắn.
"Cám ơn anh lớn! Em chụp trước."
"Tui tới trước!"
"Anh lớn nhất, anh trước."
"Lớn nhất phải chụp cuối cùng!"
"..."
Cố Duyên Tranh mỉm cười nhìn Vệ Tây Lẫm bị vây lại. Hình như hắn rất thích trẻ con nhỉ? Hẳn một hai năm nữa bọn họ cũng có thể bắt đầu nghĩ về việc có con rồi.
"Đừng vội, đừng vội, từng đứa nào, ai cũng có phần." Vệ Tây Lẫm để mọi người xếp hàng thay phiên chụp ảnh.
Có vài đứa thích đẹp nên mong hắn có thể cho tụi nó ít thời gian để quay về đổi bộ đồ đẹp hơn. Vừa nghe chúng nói vậy, mấy đứa nhỏ khác cũng động tâm, đều muốn quay về thay quần áo.
Vệ Tây Lẫm đồng ý hết. Kết quả, mấy đứa nhỏ này về rồi lại dẫn thêm nhiều đứa nhỏ khác muốn chụp ảnh đến hơn, chừng ba, bốn mươi đứa.
Cậu nhóc đầu trọc sờ sờ đầu, ngượng ngùng cười với Vệ Tây Lẫm.
Vệ Tây Lẫm cười nói: "Không sao. Mấy đứa xếp thành hàng đi."
Mấy đứa trẻ đều rất thông minh, đầu óc cũng rất linh hoạt, nghĩ ra đủ loại tư thế quái dị cho Vệ Tây Lẫm chụp. Có đứng trong nước, có đanh mặt chống nạnh, có