Vệ Tây Lẫm V: Tôi có vợ rồi. Vợ của tôi → [Hình ảnh (BMW)]
Mập Mạp đã biết đôi Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh này chuyên phát cẩu lương từ lâu, không buồn ngẩng đầu mà lướt tin tức trên di động.
Tài xế vững vàng đưa cả bọn đến bãi đỗ xe ngầm nhà hàng Tư Phúc.
Cố Duyên Tranh đã báo một tiếng từ trước, quản lý nhà hàng tự thân tiếp đãi Vệ Tây Lẫm, dẫn họ đến phòng VIP của nhà hàng.
Sáu thầy cô giáo và bốn mươi hai học trò đều đã đông đủ, tốp năm tốp ba tụ họp bàn chuyện, bầu không khí sôi nổi vô cùng.
Thấy Vệ Tây Lẫm đến, tất cả mọi người tươi cười nghênh đón hỏi thăm. Vệ Tây Lẫm đã sớm thông báo sẽ phát hồng bao, bọn họ nóng lòng như vậy cũng không có gì lạ.
"Tây Lẫm, cậu đến rồi."
"Vệ Tây Lẫm đến kìa."
"Tây Lẫm, lâu ngày không gặp."
"..."
Vệ Tây Lẫm chào hỏi giáo viên trước rồi mới đáp những người khác: "Thật ngại quá tôi đến trễ."
Tất cả nhao nhao tỏ vẻ không sao, còn mấy phút cách thời gian đã định ---- sáu giờ.
Thầy Từ cười ha hả nói: "Mọi người cũng vừa đến không lâu."
Vệ Tây Lẫm đặt vali xách tay lên bàn, hắn cũng biết không ít người chỉ muốn lấy lì xì, chứ không hề định ăn uống tụ họp với mình.
"Bộ phim điện ảnh của tôi đạt thành tựu lớn cũng nhờ thầy cô cùng các bạn học giúp đỡ. Tôi có chuẩn bị một chút hồng bao, không nhiều lắm những là tấm lòng thành của tôi, hy vọng mọi người không chê."
Các bạn học tỏ vẻ kích động nhưng đều nhìn sắc mặt chủ nhiệm và năm giáo viên, chờ họ tỏ thái độ.
Thầy Từ chần chừ đáp: "Vệ Tây Lẫm, lì xì gì đó cũng phải phát ư? Lúc trước thầy đã nói không cần thù lao gì cả."
Vệ Tây Lẫm cười cười, ngữ khí kiên định, "Thầy Từ, thầy lại từ chối rồi. Mọi người đều biết bộ phim này đã đem lại một phần lợi nhuận cho em, đây là tấm lòng của em. Hơn nữa, cũng là tiền mừng thành công, chỉ cần là nhân viên tham gia đều có phần, không phải thù lao."
Tiền cũng đã ở đây chắc chắn hắn sẽ không mang về. Thầy Từ không phải người câu nệ liền cười gật đầu, "Được, để trò tốn kém rồi."
Trịnh Nguy lên tiếng đầu tiên vì quen thân Vệ Tây Lẫm: "Cám ơn Tây Lẫm! Nhanh phát hồng bao, bọn tôi hóng không đợi nổi!"
Tất cả cười ha hả, hết sức chờ mong.
Vệ Tây Lẫm cười mở vali xách tay, phát lì xì dựa theo tên đề trên phong bao.
Có người vụиɠ ŧяộʍ sờ sờ bao tiền, lại lặng lẽ nhìn phong bao trên tay những người xung quanh, nhận ra có bao mỏng dày khác nhau. Bạn học nào da mặt mỏng thì ngượng ngùng mở bao lì xì, da mặt dày thì trực tiếp lôi tiền ra đếm.
Vệ Tây Lẫm thấu hiểu lòng người, xong việc thì kiếm cớ đi toilet.
Hắn vừa đi, các bạn học gấp gáp nhanh chóng mở hồng bao.
Các giáo viên thần sắc bình tĩnh. Tiền lì xì họ nhận mỏng đến thần kỳ. Bao tiền của học trò so với bọn họ còn dày hơn mấy lần nhưng có lẽ không đến mức chỉ có vỏn vẹn một trăm hay hai trăm đồng. Lờ mờ đoán được, mở phong bao ra xem. Quả nhiên là chi phiếu.
Thầy Từ trộm liếc con số trên chi phiếu, hai vạn, không khác biệt nhiều với tiền lương cả năm của mình. Tâm tình ông vô cùng tốt, nhưng vẫn bình thản nhét chi phiếu trở lại, âm thầm cảm khái mình gặp được một học trò có hiếu. Bộ phim điện ảnh 120 phút, thời lượng mình xuất hiện cộng lại chưa tới sáu phần. Số tiền này hiển nhiên không chỉ mừng thành công mà Vệ Tây Lẫm còn mượn cơ hội này cảm tạ ân dạy dỗ bấy lâu.
Mặt khác năm người còn lại nhân lúc học sinh không chú ý, thấp giọng hỏi số tiền nhận được, đều một vạn chỉ mình ông hai vạn. Thâm tâm bọn họ cũng không thấy có gì bất công, đều hài lòng. Trong bộ phim đó họ cũng chẳng phải nhân vật quan trọng gì, đất diễn còn ít hơn học trò mình, một vạn này chẳng khác nào tặng không.
Học trò phía bên kia đều vui vẻ ra mặt, hỏi han về lì xì của người khác. Ít nhất cũng phải 2000 đồng, đủ để họ tiêu vặt trong thời gian ngắn, đến tận khi lên đại học cũng tránh được ba bốn tháng tiền sinh hoạt.
Sáu người Vương Phi Vũ là 5000 đồng, ngầm hiểu mà nhìn nhau, biết rằng bạn tốt thiên vị bọn họ đây mà, vì có được những người bạn tốt như vậy. Trước kỳ thi tốt nghiệp Trung học, Vệ Tây Lẫm giúp bọn họ bổ trợ