Vệ Tây Lẫm V: Tại sao khi còn sống phải ngủ nhiều, sau khi chết sẽ tự hôn mê.
Tiếu Thành Nghị hưng phấn đến hai mắt phát sáng. Lần này tới quân doanh thật là đúng lúc!
"Đi, đi sân thể dục!"
Một đoàn binh lính hưng phấn vây quanh Vệ Tây Lẫm đi đến sân thể dục. Một nửa là thật lòng muốn chứng kiến công phu của Vệ Tây Lẫm còn một nửa là muốn thấy hắn bị chê cười. Rất nhiều binh lính cũng cảm thấy Vệ Tây Lẫm không thể đánh thắng được Tiếu Khánh Kha. Tiếu Khánh Kha là người có thân thủ tốt nhất trong đại đội hai bọn họ, năm ngoái còn từng đại diện đại đội hai tham gia đấu cận chiến giữa các quân nhân trên cả nước, xếp hạng chín.
Tiếu Khánh Kha chính là người khiêu chiến Vệ Tây Lẫm, hai mươi bốn tuổi, cao lớn uy mãnh, khi vén tay áo lên, cơ bắp trên cánh tay cứng rắn như đá.
Tiêu Hạo Nhiên cùng Hách Tuấn Lang chạy đến ký túc xá đi gọi các bạn học khác, sau đó chạy như bay về sân thể dục.
Sân thể dục bốn phía có đèn, ánh đèn chiếu xuống dưới, sáng sủa mười phần. Mọi người trong ba vòng ngoài ba vòng mà vây Vệ Tây Lẫm cùng Tiếu Khánh Kha ở bên trong, ngẩng đầu hứng thú nhìn bọn họ. Sinh hoạt ở quân doanh buồn chán hơn bên ngoài rất nhiều, khó khăn lắm mới có chút náo nhiệt, binh sĩ đều không muốn bỏ qua. Người vây xem càng ngày càng nhiều.
Tiếu Khánh Kha nói với Vệ Tây Lẫm: "Tôi tên Tiếu Khánh Kha. Video cậu đánh nhau với minh tinh Hàn Quốc khi trước rất nhiều người trong chúng tôi đều đã xem, cảm thấy công phu của cậu tuy không giống bình hoa, nhưng nếu nói là công phu thật sự lại rất khó tin. Bởi vì chúng tôi đều biết võ thuật Hoa Hạ phát triển đến bây giờ đã xuống dốc rất nhiều, TV, tiểu thuyết võ hiệp trên cơ bản đều là bịa đặt. Tôi cũng không có ác ý đối với cậu, nhưng đúng là vẫn luôn hy vọng có cơ hội xin cậu chỉ bảo một phen."
Vệ Tây Lẫm gật đầu tỏ vẻ hiểu được. Đại binh này thật thẳng thắn lại thành khẩn, cũng không làm người chán ghét. Nhưng trong lòng hắn lại có chút cảnh giác, lúc trước hắn lộ ra nhiều loại võ thuật như vậy, có khiến cho quốc gia chú ý không? Chắc là sẽ không, có vài loại võ thuật hắn chỉ bộc lộ một chiêu mà thôi.
Hắn xấu hổ nói: "Đừng ngại. Kỳ thực trừ bỏ Thái Cực quyền cùng Phách Không chưởng, các loại võ thuật khác thật ra là tôi biên soạn linh tinh, dùng để hù dọa người thôi."
Tiếu Khánh Kha không hoài nghi, gật gật đầu, tiến hành làm nóng thân thể. Hoạt động cổ tay cùng cổ chân, tiéng kêu vang lên rắc rắc, khí thế khiếp người.
Tiêu Hạo Nhiên nghe được tiếng hít khí 'hít hà' trong miệng, đồng tình nhìn về phía Vệ Tây Lẫm. Tiếu Khánh Kha cao hơn Vệ Tây Lẫm một cái đầu, lớn lên cũng cường tráng hơn so với hắn, dường như phần thắng của Vệ Tây Lẫm không lớn.
Mắt Hách Tuấn Lang hàm chứa hâm mộ, nếu anh cũng có thể tráng kiện giống như Tiếu Khánh Kha, các em gái còn không chủ động nhào vào trong ngực anh sao?
Vệ Tây Lẫm cũng bắt đầu làm nóng thân thể. Động tác của hắn có khí thế không bằng Tiếu Khánh Kha, nhưng trong mỗi động tác ưu nhã lại ẩn chứa lực độ, có cảm giác rất dẻo dai. Người ngoài nghề chỉ đến xem náo nhiệt, nhưng người trong nghề lại nhìn ra được Vệ Tây Lẫm cũng không phải cố làm ra vẻ.
Làm nóng thân thể xong, hai người đứng đối diện nhau.
Khí thế của Tiếu Khánh Kha lập tức thay đổi, tràn ngập áp bách. Đáy lòng hắn ít nhiều có chút coi khinh thân thủ của Vệ Tây Lẫm. Lại nói, công phu của Vệ Tây Lẫm đều là 'dã chiêu', không giống bọn họ, ở bộ đội tiếp thu khóa học huấn luyện chính quy, học cũng là công phu chân chính.
"Mời. Cậu yên tâm, chúng ta đánh giao lưu chút thôi." Tiếu Khánh Kha nói. Quân đội cũng không cho phép ẩu đả.
Vệ Tây Lẫm không tỏ ý kiến mà cười cười, bắt chước người xưa chắp tay, "Mời."
Bốn nữ sinh cùng lớp cùng Vệ Tây Lẫm đều là fans của hắn, tập hợp ở bên nhau tay nắm tay, lớn tiếng cổ vũ Vệ Tây Lẫm, "Vệ Tây Lẫm, cố lên!"
Học sinh khác cũng hô to cố lên.
Tiếu Khánh Kha ra hiệu mời Vệ Tây Lẫm. Vệ Tây Lẫm cũng không cùng hắn khách khí, trực tiếp sử dụng 'Phách không chưởng' cùng 'Chưởng đả núi', trước tiếp cận tấn công Tiếu Khánh Kha.
Tiếu Khánh Kha có ý thăm dò, không né tránh mà tiến lên, lấy quyền tiếp chưởng, một cỗ lực đạo va chạm với tâm nắm đấm, chấn động cả cánh tay, một trận đau đớn. Hắn cũng là nhân tài võ thuật, lập tức nhìn ra chiêu thứ nhất này của Vệ Tây Lẫm đã chú ý lực đạo ―― thế đi ào ạt, lại chú ý lực lượng ―― có 'Tứ lạng bạt thiên cân'* kỳ diệu. Hắn không chỉ bị Vệ Tây Lẫm tấn công vào chính giữa, lại còn bị cố ý nghiêng góc đẩy sang bên cạnh hai bước, trọng tâm không vững.
(*Nghĩa là "lấy nhỏ để thắng lớn", "lấy nhược thắng cường" (lấy yếu thắng mạnh).)
Vệ Tây Lẫm nhân cơ hội lại tấn công lần nữa, tay phải uy vũ sinh phong, đánh chiêu thứ hai 'Sa chưởng phong' về phía vai phải không kịp phòng bị của Tiếu Khánh Kha.
Tiếu Khánh Kha thầm kêu không ổn, thuận thế ngã xuống đất, để tránh Vệ Tây Lẫm phát động công kích, ngay sau đó hắn thực hiện động tác 'Cá chép lộn mình', nhanh nhẹn nhảy lên, không hề cho Vệ Tây Lẫm cơ hội chủ động, liên tiếp phát ra mấy quyền, một đấm lại một đấm, không ngừng phát ra.
Bọn học sinh nhìn không ra chiêu, chỉ cảm thấy hai người ngươi tới ta đi, không phân cao thấp, đáng đánh không thể không khen xuất sắc, liên tiếp reo hò.
Binh lính lại xem đến càng ngày càng tập trung, vẻ mặt đều có chút nghiêm túc ―― thân thủ Vệ Tây Lẫm cũng không tồi. Thậm chí nhìn ra được dường như rất thành thạo.
Mọi người đều không chú ý tới, ở tầng ba có một người đàn ông trung niên khí thế uy nghiêm đã nhìn rõ ràng tình hình trên sân thể dục, trong mắt có chút ngạc nhiên cùng tán thưởng.
Hắn hỏi viên cảnh vệ bên cạnh, "Sinh viên kia là ai?"
Viên cảnh vệ trả lời: "Thượng tướng, đó là sinh viên mới của đại học Hoa Thanh, Vệ Tây Lẫm, người soạn nhạc [Lục hoa trong quân]." Nói 'Ca sĩ Vệ Tây Lẫm đang nổi tiếng, thượng tướng có thể không biết, nhưng vừa nói 'người soạn nhạc [Lục hoa trong quân]', hắn chắc chắn biết.
Quả nhiên, người đàn ông hiểu rõ mà "Ồ" một tiếng, hứng thú bừng bừng đi xuống dưới lầu, "Là hắn? Đi xem sao!"
Viên cảnh vệ vội vàng đuổi theo, lén cười một cái. Hắn dám cam đoan, chắc chắn thượng tướng lại muốn thu người vào quân. Hắn đi theo thượng tướng gần mười năm, thượng tướng chỉ cần nhìn thấy hạt giống tốt đều muốn thu nhận vào, năm trước còn mang một người vận động viên có tiềm lực kéo vào quân đội.
Vệ Tây Lẫm cùng Tiếu Khánh Kha miệt mài chiến đấu kịch liệt.
Người vây xem đều trợn mắt há hốc mồm. Hai người đã đánh mau hai mươi phút còn không phân thắng bại. Phải biết rằng, Tiếu Khánh Kha ở bộ đội đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc mấy năm; mà Vệ Tây Lẫm là ca sĩ, vẫn còn là một sinh viên, bình thường chắc chắn không có quá nhiều thời gian luyện võ. Cho dù Vệ Tây Lẫm thua cuộc ngay lúc này, cũng đã rất tài giỏi.
Tiếu Khánh Kha càng ngày càng có thể cảm nhận được thực lực của Vệ Tây Lẫm, càng muốn đem hắn đánh bại, sức lực không giảm mà trái lại còn tăng lên. Lúc này, cái nhìn